Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2370 - Chương 2370: Ánh Mắt Rất Cao

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2370: Ánh Mắt Rất Cao
 

Bánh Nhân Đậu ngáp một cái rồi nói: “Ta già rồi, lười động! Đánh nhau vài lần mà không được ăn no đâm ra lười không muốn nhúc nhích!”

Tô Vũ uể oải.

Xem ra là không được rồi.

Nhưng Cục lông nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: “Đại Đại cùng đi đi, không chừng Hương Hương có thể bắt thứ gì đó cho chúng ta ăn!”

Bánh Nhân Đậu ngáp cái nữa, “Hắn thì có thể bắt được cái gì? Ăn Thiên Cổ hay là Tịch Vô? Không được thì ăn Giám Thiên Hầu đỡ vậy!”

Dứt lời, y lại nói: “Hoặc là ăn lão Ô Quy cũng được!”

Lão Ô Quy cũng ngon!

Tô Vũ xấu hổ, thôi, ta không đút đám cường giả đó cho ngài ăn được đâu, bọn họ quá mạnh!

Xem ra rất khó mời được một vị Hợp Đạo đi theo bảo hộ mình.

Bánh Nhân Đậu không muốn đáp ứng, may sao ma ma Cục lông nhỏ lại hiếu kỳ hỏi: “Có thần văn thụ không? Còn nữa, hiện tại Nhân cảnh thế nào?”

Bánh Nhân Đậu không có hứng thú, nhưng ma ma Cục lông nhỏ thì rất thích chạy khắp nơi.

Bánh Nhân Đậu là trạch lông, nhưng ma ma Cục lông nhỏ không phải!

Bánh Hấp rất có kiên nhẫn, nhìn vào việc nàng có thể canh giữ chờ ăn Thiên Cổ ngoài Tiên giới mấy trăm năm liền hiểu được.

Hơn nữa nàng cũng thích chạy khắp nơi, bằng không thì đã không có chuyện giết Thần vương, sau đó cho Đại Minh vương nhặt thi thể tiện nghi như thế.

Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, Bánh Nhân Đậu biết tâm tư của hắn, tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu tử, ngươi nghĩ kĩ đi! Tính tình thê tử nhà ta không tốt...”

“Đương gia, tính tình ta rất tốt!”

“Rất tốt mà nàng ăn nhiều như vậy à?”

“Ta không ăn nhiều!”

“Nói bậy, nàng còn suýt nữa ăn cả ta!”

“Đó là bởi vì ta quá đói bụng!”

“...”

Tô Vũ nghe hai vợ chồng này cãi nhau mà kinh hồn táng đảm, cái gì cơ? Ma ma Cục lông nhỏ tính tình không tốt, tùy tiện ăn người ư?

Bánh Nhân Đậu còn suýt nữa bị nàng ăn?

Thấy vẻ sợ sệt và chần chờ như muốn đổi ý trong mắt Tô Vũ, ma ma Cục lông nhỏ liền mở miệng: “Tiểu gia hỏa, ngươi muốn tìm người giúp ngươi đánh nhau đúng không? Chọn ta đi, ta cùng ngươi đến Nhân cảnh! Nhân cảnh tu luyện ra nhiều thần văn không?”

Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: “Bánh Hấp tiền bối, ta nghĩ hay là thôi đi.”

“Sao lại thôi?”

Có vẻ tính tình ma ma Cục lông nhỏ thật sự không tốt, vừa nghe thế liền tức giận: “Ngươi tìm người đánh nhau, ta tự nguyện này, vì sao không cần ta?”

“...”

Tô Vũ sợ hãi phát khóc, chẳng lẽ lại nói bởi vì trông ngài có vẻ không đáng tin cậy bằng Bánh Nhân Đậu?

Ít nhất Bánh Nhân Đậu đại nhân còn đáng tin cậy một chút!

Cho nên dù vị Hợp Đạo này tự đề cử mình, Tô Vũ vẫn thấy rất lo lắng, lo rằng sẽ xảy ra vấn đề mà hắn không thể giải quyết được, nếu Bánh Hấp dở chứng tàn sát người ở Nhân cảnh thì phải làm sao? Chắc chắn hắn không thể ngăn cản được!

Đương nhiên hắn không dám nói những lời này, đành phải bịa ra lý do: “Ta sợ Bánh Hấp tiền bối quá mệt mỏi, lần này ta trở về Nhân cảnh có khả năng sẽ gặp phiền toái lớn...”

“Vậy càng cần đánh nhau, đánh nhau thì có thể ăn no!”

“Không phải, ta...”

Ma ma Cục lông nhỏ cả giận: “Ngươi cảm thấy ta không mạnh bằng đương gia chứ gì?”

“Không phải!”

Ma ma Cục lông nhỏ hừ một tiếng, “Ta không mạnh bằng đương gia, ngươi là kẻ lừa đảo!”

Bất lực!

Đều là cục lông, thế nhưng cục cái còn khó chơi hơn cục đực.

Đột nhiên, Bánh Nhân Đậu chợt lên tiếng: “Cứ để Bánh Hấp đi theo ngươi đi. Thực lực thê tử nhà ta rất mạnh, ta nghĩ chắc ngươi đang lo lắng nàng giết người lung tung...”

Tô Vũ yên lặng gật đầu, đúng vậy, không sai.

“Đừng lo, kẻ tầm thường thì Bánh Hấp sẽ chướng mắt. Quá lợi hại thì đều là địch nhân, dù sao Nhân tộc ngươi cũng không có nhiều cường giả!”

Lời này... hình như không phản bác được.

Không phải Bánh Hấp còn không coi trọng Đại Minh vương sao?

Không thèm ăn luôn!

Xem ra vô địch bình thường thì nàng đều cảm thấy không đáng để ăn.

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Bánh Hấp tiền bối, nếu ngài muốn cùng ta đến Nhân cảnh thì được thôi, nhưng khi ngài muốn ăn ai, có thể báo trước cho ta một tiếng không?”

“Được, báo xong sẽ ăn!”

“Không phải... Ý ta là, biết đâu chúng ta sẽ gặp người không nên ăn, nếu ta nói là không thể ăn, tiền bối có thể không ăn được không?”

Ma ma Cục lông nhỏ khó chịu, “Vậy không phải sẽ ức chế lắm à?”

“Không không, ý ta là hiện giờ khoan ăn, sau này ăn sẽ càng ngon hơn! Tiền bối chỉ tạm nhịn một thời gian thôi, có được không?”

Bánh Hấp tự ngẫm một chút, cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng: “Tạm chấp nhận! Nể tình ngươi nuôi nhóc con nhà ta béo tốt mập mạp, ta tin ngươi một lần!”

Béo tốt mập mạp?

Tô Vũ nhìn thoáng qua Cục lông nhỏ, có à?

Sao ta cảm thấy nó vẫn y như hồi mới gặp nhỉ?

Nếu Bánh Hấp thật sự nghe lời, mang vị này đến Nhân cảnh thì sự an toàn của hắn sẽ được bảo đảm tuyệt đối. Chủ yếu là sợ đối phương dở chứng thì mình sẽ gặp phiền toái lớn.

Nếu Bánh Hấp theo chính mình xâm nhập Nhân cảnh, sau đó giết chóc bốn phía, vậy thì Tô Vũ hắn chính là tội nhân.

Bánh Nhân Đậu lại ngáp, buồn ngủ không chịu được, y nói: “Không có chuyện lớn gì thì Bánh Hấp sẽ không tùy tiện giết chóc, đâu ai như ngươi, nhàn rỗi không có chuyện gì lại chạy khắp nơi giẫm chết con kiến.”

Cục lông nhỏ chen vào: “Đúng rồi đấy!”

Tô Vũ câm nín, ta làm thế bao giờ?

Gia hỏa này chỉ biết nói bừa!

Bánh Nhân Đậu cũng câm nín, lại táng Cục lông nhỏ một cái, y nhìn về phía Tô Vũ: “Ngươi tới đây chỉ vì việc này thôi à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy để Bánh Hấp đi theo ngươi đi!”

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, chần chờ nói: “Tiền bối, ta có thể hỏi thêm một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Cục lông... Khụ khụ, tiền bối biết điện hạ ở chỗ ta, vì sao không tới đón nó đi?”

Đây là chuyện hắn nghi hoặc đã lâu.

Vì sao không tới rước về?

Bánh Nhân Đậu tùy ý đáp: “Mang về làm gì? Về nhà rất khó phát triển. Chủng tộc chúng ta có điểm đặc thù, tốt nhất nên tìm một người bạn đồng hành là người tu luyện thần văn, cùng nhau rèn luyện mà trưởng thành. Năm xưa ta đã trưởng thành cùng Văn vương đấy.”

Tô Vũ tò mò, “Tiền bối thật sự là thần văn của Văn vương hóa thành sao?”

Bánh Nhân Đậu liếc mắt nhìn hắn khiến tim Tô Vũ đập cực nhanh, sao vậy, hắn đã hỏi điều không nên hỏi à?

Bánh Nhân Đậu im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp: “Nói như vậy cũng không sai, nhưng trên thực tế thì không đúng hoàn toàn. Nói thế nào nhỉ... Thôi, có lẽ ngươi không hiểu được, kỳ thật ta là một loại quy tắc, hiểu không? Sau đó ta được Văn vương bồi dưỡng sinh ra linh tính...”

Tô Vũ đã hiểu!

“Ta hiểu! Thần văn trời sinh, trời sinh chính là một đạo quy tắc, thần văn chính là quy tắc, mà tiền bối là quy tắc có linh tính, nhưng dựa theo suy đoán của ta, như lời tiền bối nói thì ngài phải là Đại Đạo cảnh, nhưng vì sao cấp bậc của ngài chỉ là Hợp Đạo?”

Bánh Nhân Đậu ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại hiểu thật!

“Ngươi rất thông minh! Đúng vậy, xem như ta là thần văn trời sinh, khởi nguồn từ quy tắc, sau đó Văn vương gặp ta, sau thời gian dài dựng dục, ta có linh tính. Văn vương không diệt sát linh tính của ta mà là tách ta ra, thế nên chư thiên này mới xuất hiện Bánh Nhân Đậu!”

“Sở dĩ là Hợp Đạo...”

Bánh Nhân Đậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Bởi vì ta không hoàn chỉnh, không xem là một quy tắc hoàn chỉnh!”

Bình Luận (0)
Comment