Ma ma Cục lông nhỏ đề nghị: “Ngươi đánh một quyền toàn lực xem, khi huyết mạch bùng nổ thì mới có thể nhìn ra có huyết mạch Nhân vương hay không!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, cảm thấy cũng đúng.
Hình như lần trước lão Quy từng nói, khi bùng nổ toàn lực thì mới có thể bại lộ ấn ký huyết mạch, mà thứ mình từng nhìn thấy là hành động cố ý phô bày huyết mạch.
Tô Vũ dốc toàn lực đánh ra một quyền!
Ba cục lông chăm chú nhìn hắn, động tác giống nhau như đúc, Bánh Nhân Đậu nhìn một hồi, lắc đầu nói: “Không nhìn ra lực lượng huyết mạch thượng cổ, không phải huyết mạch Nhân vương.”
Tô Vũ nghi hoặc, ta không phải ư?
Thiên phú của ta tốt như vậy mà.
Thiên phú của hắn thật sự quá tốt, thân thể hay thần văn cũng vậy, thiên phú đều là tuyệt hảo, Tô Vũ còn tưởng rằng mình cũng có huyết mạch cường đại.
Nếu không phải, chẳng lẽ là vì sách họa kim sắc đã cải tạo mình?
Tô Vũ ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ... Ta là huyết mạch Nhân Hoàng?”
“...”
Bánh Nhân Đậu nhìn hắn như đang nhìn một tên ngu ngốc, sau một lúc lâu mới nói: “Nhân Hoàng không có huyết mạch truyền thừa!”
Gia hỏa này nghĩ gì vậy?
Tô Vũ câm nín!
Không có sao?
Thì ra Nhân Hoàng là lão độc thân lâu năm, aizz.
Tô Vũ hiếm khi được gặp đồ cổ, còn là đồ cổ có quan hệ mật thiết với Văn vương, vì vậy khó tránh khỏi việc hiếu kỳ muốn biết rất nhiều chuyện.
Giờ phút này Tô Vũ đã an tâm một chút, ít nhất vị này từng bảo là không nên ăn hắn.
Tô Vũ lại hỏi: “Tiền bối, ngài nói Văn vương và Thời Gian sư không phải cùng một người, Văn vương mô phỏng thời gian sách, chế tạo Liệp Thiên bảng, nói như vậy, kỳ thật Liệp Thiên bảng là một kiện binh khí hoàn chỉnh?”
“Đương nhiên!”
Bánh Nhân Đậu tùy ý hái một phần Thiên Nguyên quả lớn, tiện tay nhét vào miệng Cục lông nhỏ, rồi y lại tự hái cho mình một quả lớn hơn nữa, một nhà ba cục lông vừa ăn Thiên Nguyên quả, vừa trả lời: “Đó là binh khí hoàn chỉnh, nhưng sau đó vỡ nát, rơi rụng khắp nơi.”
Tô Vũ lấy ra mảnh vỡ chữ “Lục”, “Tiền bối, đây là một phần của Liệp Thiên bảng đúng không?”
Bánh Nhân Đậu hít ngửi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hương vị khá giống, chắc là vậy.”
“Chắc là?”
Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, ngài chắc chắn không?”
Bánh Nhân Đậu trả lời có lệ: “Ta chưa từng ăn Liệp Thiên bảng, sao mà biết được! Đại khái là hương vị này.”
Tô Vũ suy tư: “Tiền bối, ta hoài nghi thứ này là giả, ngài cảm thấy có khả năng không?”
“Thế à?”
Bánh Nhân Đậu không để ý lắm, “Vậy thì nó là giả!”
Giả cũng chẳng sao!
Tô Vũ bất đắc dĩ, hắn nói: “Tiền bối, ngài cảm thấy nếu thứ này mô phỏng thời gian sách, vậy thời gian sách chân chính có thể khống chế nó không?”
“Chắc là có...”
Bánh Nhân Đậu không chắc chắn lắm, “Giống như cha và con vậy, hẳn là có thể! Ngươi xem, tiểu tử là của nhà chúng ta, vậy nên ta có thể đánh nó!”
Bép!
Y vươn tay đập Cục lông nhỏ thành một cái bánh rồi nói: “Cho nên ta đoán thời gian sách cũng có thể khống chế Liệp Thiên bảng!”
Một cách so sánh đầy tính hình tượng!
Tô Vũ lập tức hiểu rõ!
Cục lông nhỏ lộ vẻ ủy khuất, vô cùng đáng thương tự biến lại thành hình cầu, không dẹp lép nữa, nó nhích người cách ra xa khỏi Bánh Nhân Đậu.
Đại Đại bạo lực quá!
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Tới đây liền nghe được tin tức lớn, Văn vương và Thời Gian sư không phải cùng một người, một nam một nữ, Liệp Thiên bảng mô phỏng thời gian sách, mà không phải là một bộ phận của thời gian sách.
Vậy rất có thể thứ ở trong đầu hắn là thời gian sách.
Nói cách khác, sách họa kim sắc mà hắn cho là không hoàn chỉnh, thực ra có thể chính là bản hoàn chỉnh!
Nếu là phỏng chế, vậy chứng tỏ thời gian sách cũng có công năng như Liệp Thiên bảng, chỉ là Tô Vũ còn chưa phát hiện ra.
Điều này khiến Tô Vũ nổi lên hứng thú với kim sách!
Tô Vũ còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng sợ vị này cảm thấy phiền, hắn liền đổi sang chuyện khác, mở miệng hỏi: “Tiền bối, mấy năm nay ngài có từng đến Nhân cảnh không?”
“Không.”
Bánh Nhân Đậu lắc thân mình một cái, “Không đi, không có gì thú vị, hơn nữa ta mới vừa tỉnh dậy không lâu.”
Còn chưa kịp đi.
“Vậy tiền bối có biết hiện tại Nhân cảnh hoàn toàn khác trước rồi không?”
“Vậy à?”
Bánh Nhân Đậu cảm thấy kỳ quái: “Khác cái gì? Chẳng lẽ có thể trồng ra thần văn? Nó lớn lên ở trên cây hả?”
“...”
Tô Vũ hơi xấu hổ, nhưng lại cứng miệng đáp: “Thật sự có khả năng đấy!”
Quả thật là có khả năng!
Tô Vũ từng nghe nói Đại Chu phủ đang nghiên cứu vấn đề này!
“Thật ư?”
Bánh Nhân Đậu lập tức hứng thú: “Thật sự có thể trồng ra thần văn? Thần văn nhân tạo có ngon không?”
Điều này thì ta không rõ lắm.
Có ai lại hỏi thần văn ăn có ngon không?
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Xét từ góc độ đồ ăn thiên nhiên và đồ ăn nhân tạo, có khả năng hương vị kém hơn một chút, nhưng ta nghĩ là chênh lệch không nhiều.”
Bên cạnh Bánh Nhân Đậu hiện ra một bong bóng, chiếu ra hình ảnh Bánh Nhân Đậu đứng trên một thân cây, cái cây không khác Thiên Nguyên thụ bên dưới lắm, nhưng lại kết ra thần văn.
Cục lông đang ăn thần văn!
Một, hai, ba cái...
Sau đó bong bóng vỡ tan.
Tô Vũ câm nín!
Cái gì vậy?
Có phải vừa rồi Cục lông lớn nằm mơ không?
Bánh Nhân Đậu nhanh chóng tỉnh táo lại, y nhìn về phía Tô Vũ, vui vẻ hỏi: “Cái cây kia lớn không? Trồng cây thần văn như thế nào? Ngươi có thể dạy ta không?”
Ma ma Cục lông nhỏ chen vào: “Ta chán ăn thần văn rồi, có cây nào trồng ra biển ý chí không?”
Tô Vũ vội nói: “Nó có phải cây hay không thì ta không biết, ta chỉ nghe nói là có người nuôi dưỡng thần văn, rốt cuộc có phải thật sự hay không thì ta cũng không xác định.”
“Không xác định?”
Hình như Bánh Nhân Đậu cảm thấy bất mãn trước câu trả lời này, Tô Vũ liền bổ sung thêm: “Khi nào rảnh tiền bối có thể đến Nhân cảnh nhìn xem!”
Bánh Nhân Đậu lắc đầu, “Không đi! Chắc chắn Nhân cảnh không vui bằng trước kia...”
“Kiểu gì cũng có chỗ chơi vui mà!”
“Vậy cũng không được. Nhân cảnh không cho ta đi vào!”
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Nếu tiền bối thật sự muốn đi vào, ta có thể nghĩ cách! Chỉ cần tiền bối không chạy loạn, không giết lung tung, ta có thể mang tiền bối du lãm non sông Nhân cảnh, nếm hết mỹ vị!”
“Đồ lừa đảo, ta biết ngươi đang lừa ta đi làm vệ sĩ cho ngươi!”
Bánh Nhân Đậu lẩm bẩm.
Tô Vũ sửng sốt, lúng túng nói: “Tiền bối hiểu lầm!”
“Không hiểu lầm!”
Bánh Nhân Đậu khinh thường, “Bổn tọa sống vô số năm, đã quá quen với loại lừa đảo như ngươi rồi! Chỉ biết gạt người, không hiểu cái gì là kính già yêu trẻ!”
Tô Vũ buồn bực, ta cảm thấy ngài rất dễ dụ, ai ngờ… Nhưng ngài nói thẳng ra như vậy làm người ta xấu hổ quá.
“Tiền bối, ta không có ý đó.”
“Kệ ngươi có ý đó hay không, nhưng ta không làm tay sai của ngươi đâu!”
“Tiền bối, ta... muốn mời tiền bối trợ giúp ta một tay, trọng chỉnh non sông Nhân cảnh, khôi phục sự huy hoàng của Văn vương!” Tô Vũ hít sâu một hơi, dũng cảm nói thẳng ra miệng.
Bánh Nhân Đậu gật gù, “Ờ, ngươi muốn làm Văn vương à?”
“Cái kia... Khụ khụ, tiền bối có thể xem ta như Văn vương, ta là truyền nhân của Văn vương, đa thần văn hệ chính là nhất mạch do Văn vương truyền thừa.”
“Nếu ngươi là Văn vương, năm xưa Văn vương từng đáp ứng cho ta ăn 100 thần văn Hợp Đạo, ngươi có không?”
“...”
Tô Vũ muốn khóc!
Đừng nói là Hợp Đạo, thần văn Vĩnh Hằng ta còn chẳng có, lão nhân gia ngài đang chơi ta à?!
“Nhóc con, thành thật đi!”
Ánh mắt Bánh Nhân Đậu như muốn nói, thần văn ta từng ăn còn nhiều hơn thần văn ngươi từng gặp, đừng có mà ở đây dối gạt ta, tiểu tử ngu ngốc!
Còn đòi lừa được bản đại nhân ư?
Tô Vũ bất đắc dĩ, cười khổ: “Là thế này, ta muốn quay về Nhân cảnh nhưng lại sợ bị người xử lý, có người tính kế ta, cho nên ta muốn tiền bối cùng ta đi một chuyến, chỉ vậy thôi!”
Lúc này Bánh Nhân Đậu mới hài lòng, “Nói chuyện thẳng thắn như vậy có phải tốt hơn không? Chỉ có người trẻ tuổi mới thích làm phức tạp vấn đề, chúng ta già rồi, người già thích nói chuyện đơn giản!”
Tô Vũ gật đầu, được thôi.
Quả nhiên, người già thành tinh. Cục lông già… Hừm, cũng thành tinh!
So với Cục lông nhỏ, Bánh Nhân Đậu khó lừa dối hơn nhiều.