“Hai vị tiền bối!”
Tô Vũ gian nan mở miệng, nếu còn không lên tiếng thì hắn tin chắc cả nhà này sẽ thuận theo tự nhiên mà ăn hắn luôn mất.
“Điện hạ, tỉnh dậy đi!”
Tô Vũ nâng giọng, Cục lông nhỏ, ngươi nên làm việc rồi đó!
“Ồ...”
Cục lông nhỏ tỉnh táo, lập tức nhảy lên: “Đại Đại, ta về rồi!”
“Ừ!”
Bánh Nhân Đậu gật đầu, về thì về, đâu phải là không biết ngươi ở đâu.
Trở về thì đặc biệt lắm à?
Cục lông nhỏ uể oải, nhưng rất nhanh nó lại khôi phục tinh thần, vui vẻ giới thiệu: “Đại Đại, đây là trái cây ta trồng...”
Hả?
Tô Vũ giật mình, ánh mắt cảnh cáo nhìn nó.
Ta là trái cây ngươi trồng?
Giỏi!
Giỏi lắm!
Rất lợi hại!
Cục lông nhỏ chớp chớp mắt, ta đang lừa gạt thôi mà, chỉ lừa Đại Đại thôi, không cần để ý đâu.
Tô Vũ thầm mắng, ngươi dối gạt ai đấy?
Khả năng cao là gia hỏa nhà ngươi thật sự nghĩ thế.
Bánh Nhân Đậu không để ý, ngửi Tô Vũ một hơi thật sâu, cảm khái: “Thơm quá, rất muốn ăn!”
“Đại Đại...”
“Tiền bối!”
Bánh Nhân Đậu chỉ hít một hơi, rồi lẩm bẩm: “Hình như là Thời Gian sư truyền thừa, không thể ăn bậy, lỡ ăn xong, vị kia xuyên qua thời gian trở lại, nhặt xác ta thì làm sao?”
“Thời Gian sư?”
Ma ma Cục lông nhỏ nghi hoặc nhìn Bánh Nhân Đậu, Bánh Nhân Đậu thổn thức: “Nàng không biết Thời Gian sư à? Rất lợi hại, là người khống chế thời không trường hà, đi khắp chư thiên vạn giới, gặp đúng người liền nói một câu: ‘Đại nạn của ngươi đã đến, ta tới nhặt xác ngươi.’”
Y lắc đầu, cảm khái sâu sắc, chỉ kể lại thôi mà cũng thấy rõ sự kiêng kỵ trong lời nói.
“Cường giả tuyệt thế như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục mất tích hoặc là đã ngã xuống, Văn vương còn nói, trong thiên địa thiếu mất một đối thủ mạnh!”
“...”
Tô Vũ ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiền bối, Thời Gian sư và Văn vương không phải cùng một người sao?”
Bánh Nhân Đậu cổ quái nhìn hắn: “Sao có thể? Văn vương là Văn vương, Thời Gian sư là Thời Gian sư, tiểu gia hỏa, vì sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“...”
Tô Vũ dại ra, không phải thật ư?
Sao lại như thế?!
“Nhưng Liệp Thiên bảng và Thời Gian sư truyền thừa...”
“Ồ, Liệp Thiên bảng ấy à...”
Bánh Nhân Đậu cảm khái: “Đó là thần binh mà Văn vương mô phỏng theo quyển sách thời gian của Thời Gian sư để rèn nên, vô cùng cường đại! Đáng tiếc vẫn không thể mô phỏng được hết thảy tinh túy trong đó.”
Tô Vũ hoàn toàn ngây ngẩn!
Thời Gian sư và Văn vương không phải cùng một người, Liệp Thiên bảng chỉ là thần binh mô phỏng chứ không phải quyển sách thời gian chân chính!
Điều này hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đây của hắn!
Bánh Nhân Đậu lại hỏi: “Ngươi nghĩ bọn họ là cùng một người à?”
“Ta đã từng nghĩ vậy!”
Bánh Nhân Đậu lẩm bẩm: “Kỳ lạ, Văn vương và Thời Gian sư đâu có gì tương đồng… À không, thực ra bọn họ có một điểm rất giống ngươi, cả hai đều thích mặc đồ trắng, chẳng lẽ thật sự là cùng một người? Nhưng mấy lần Thời Gian sư xuất hiện thì đều là giống cái, Văn vương là giống đực, sao lại cùng một người được?”
“...”
Tô Vũ dại ra lần nữa.
Hắn vừa mới tới đây mà những lời Bánh Nhân Đậu nói đã khiến hắn đơ người vài lần.
Nữ ư?
Thời Gian sư là nữ?
Mọe nó.
Không thể nào.
Bánh Nhân Đậu lại nói: “Người ngoài toàn đoán lung tung, dù sao ta đã từng gặp Thời Gian sư rồi, đã là chuyện rất lâu về trước, nhưng đó là lần cuối cùng ta gặp bà ấy, về sau không còn gặp lại Thời Gian sư thêm lần nào nữa.”
Ánh mắt Tô Vũ khác thường, vội hỏi: “Cái kia... Trước hết chúng ta vào trong nói chuyện được không? Ta có món quà nhỏ muốn tặng hai vị tiền bối.”
“Quà? Đồ ăn đúng không?”
“Đúng đúng đúng!”
Tô Vũ dứt lời liền chủ động chui vào thông đạo, vào đi đã, đừng đứng nói chuyện trước cửa, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.
Hắn nhanh chóng chui vào Phệ Thần cổ giới.
Vừa tới nơi, nguyên khí nồng đậm ập vào mặt khiến Tô Vũ phải chấn động!
Phệ Thần cổ giới không lớn lắm, nhưng Thiên Nguyên thụ lại rậm rạp khắp nơi, nhìn một vòng chỉ toàn thấy Thiên Nguyên thụ.
Tô Vũ nghĩ tới điều gì đó, hắn lắp bắp nói: “Tiền bối, ta nghe nói, Thiên Nguyên khí sinh ra sau khi cường giả chết đi...”
“Đúng rồi!”
Bánh Nhân Đậu nói một cách đương nhiên: “Ta chỉ ăn thần văn, thê tử nhà ta chỉ thích ăn biển ý chí, còn lại thi thể thì chôn xuống, sau đó cây mọc ra!”
Tô Vũ cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng lên!
Hung thú!
Quá tàn ác!
Bảo sao nguyên khí ở đây nồng đậm, vả lại còn có nhiều Thiên Nguyên thụ như vậy, hóa ra là bọn họ ăn cường giả xong liền đem thi thể đi chôn để trồng cây.
Đáng sợ!
Tuy đã biết Phệ Thần cổ tộc không bình thường, Cục lông nhỏ cũng không khác gì, khi giết người hoàn toàn không hề lưu tình, căn bản không có ý niệm buông tha, quả nhiên toàn bộ chủng tộc này đều là hung vật!
Tô Vũ nén xuống sự rung động trong lòng. vội vàng lấy ra hai phần Thiên Nguyên quả thật lớn.
Bánh Nhân Đậu thấy vậy thì có chút hứng thú: “Quả này lớn thật, đáng tiếc lại là giả! Nếu muốn lớn như thế thì ít nhất phải chôn Bán Hoàng mới được!”
“...”
Ngươi đi chôn đi!
Ma ma Cục lông nhỏ vui vẻ rạo rực cầm phần Thiên Nguyên quả thuộc về mình cắn một cái. Quả này rất lớn, trước khi đi ngủ ăn no một bữa thì sẽ ngủ ngon hơn.
Còn vấn đề thật hay giả thì nàng không quan tâm, dù sao thì hương vị thơm ngon mới là thứ nàng để ý.
Giờ phút này, một nhà ba cục lông đều bay về phía gốc Thiên Nguyên thụ lớn nhất, Tô Vũ nhìn thoáng qua, cái cây này thật sự rất lớn, ít nhất phải cao đến vạn mét!
Trên đó kết đầy Thiên Nguyên quả to đến choáng ngợp!
Thoạt nhìn Bánh Nhân Đậu chỉ to bằng mấy quả này, Cục lông nhỏ thì thôi bỏ qua, nó vốn bé xíu xiu.
Sau đó một nhà ba cục lông bay lên trên ngọn cây.
Trên tán cây trải mấy tầng lá cây kim sắc, tạo thành một cái ổ trông rất ấm cúng.
Đống lá cây kim sắc rất mềm mại, cũng rất vững chắc.
Tô Vũ nhẹ nhàng giẫm lên, cảm nhận được một cỗ nguyên khí nồng đậm truyền từ phiến lá vào trong cơ thể.
Nguyên khí thật nồng đậm!
“Tiền bối, phía dưới cái cây này...”
Bánh Nhân Đậu hiểu hắn muốn hỏi gì, tùy ý đáp: “À, chôn một vị Hầu gia rất lợi hại, không phải do ta mà là Văn vương đánh chết, ta thấy hắn còn ngắc ngoải nên mang về ăn thần văn, sau đó đem chôn!”
Một vị Hầu gia lợi hại?
Rốt cuộc là lợi hại thế nào?
Bánh Nhân Đậu còn nói đối phương lợi hại, vậy có thể là Hợp Đạo đỉnh phong đúng không?
Tô Vũ câm nín, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hắn ngập ngừng: “Mấy năm trước, Cục... Hoàng Hậu tiền bối...”
Ma ma Cục lông nhỏ ló đầu ra từ sau lưng Bánh Nhân Đậu, tò mò nhìn hắn, ngươi đang gọi ta đấy à?
Bánh Nhân Đậu tùy ý nói: “Gọi Bánh Hấp là được, vợ ta tên là Bánh Hấp...”
Tô Vũ ngây ngốc, có chút xấu hổ: “Khụ khụ, ta muốn hỏi là, mấy năm trước tiền bối từng giết một vị vô địch Thần tộc, sao ngài không mang thi thể hắn về trồng cây?”
Hắn nhớ là từng có người nhắc đến việc này.
Chính vì ma ma Cục lông nhỏ không thèm nhặt nên Đại Minh vương mới ôm được khối thi thể Thần vương hoàn chỉnh về nhà.
Bên kia, ma ma Cục lông nhỏ nhảy tới nhảy lui trên gốc Thiên Nguyên thụ, nghe vậy thì tùy ý đáp: “Ờ ờ, nhớ rồi, ngày đó vội đi ăn Thiên Cổ, vừa vặn nhìn thấy một người mang huyết mạch Nhân vương nên ta ném cho hắn.”
“Huyết mạch Nhân vương?”
Tô Vũ giật mình, vội hỏi: “Huyết mạch Ngục vương ư?”
“Cái gì?”
Ma ma Cục lông nhỏ lắc đầu, “Không phải Ngục vương đâu, hình như không phải...”
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hiện tại chỉ sợ nghe thấy mấy chữ huyết mạch Nhân vương này, hắn lập tức hỏi: “Đại Minh vương có huyết mạch Nhân vương sao?”
“Đó là Đại Minh vương hả?”
Tới tận lúc này ma ma Cục lông nhỏ mới biết được đối phương là ai, tùy tiện đáp: “Hình như Vĩnh Hằng Nhân tộc đều là huyết mạch Nhân vương mà!”
Huyết mạch Nhân vương thì dễ quật khởi hơn.
Hạ gia là vậy, hiện tại Chu gia cũng vậy, cộng thêm kẻ che giấu huyết mạch Ngục vương, xem ra huyết mạch Nhân vương cũng không ít.
“Ta có phải huyết mạch Nhân vương không?”
Tô Vũ rất tò mò, các ngươi có thể trực tiếp nhìn thấu ai là huyết mạch Nhân vương, vậy ta thì sao?
Với lại các ngươi có nhìn ra ai là huyết mạch Ngục vương được không?