Tô Vũ tươi cười nói tiếp: "Điện hạ nghĩ xem, ở Chư Thiên vạn giới này có phải ta là người biết cách gây sự nhất, đúng không?"
"Ừ ừ!"
"Vậy ngươi suy nghĩ lại một chút, nếu ta chết rồi, có phải Đại Đại ngươi sẽ kéo ngươi về nhà đi ngủ không?"
"Ừ ừ!"
"Ngươi nguyện ý theo ta lăn lộn Chư Thiên, ăn hết sạch mỹ thực của vạn giới hay là muốn theo Đại Đại ngươi về nhà ngủ giống trước đây?"
"Theo ngươi nha!"
Tô Vũ lại vỗ tay cho nó, cười ha hả nói: "Vậy nếu Đại Đại ngươi muốn ăn ta, ngươi nên làm gì bây giờ?"
"Ta sẽ hét lên: Ngài mà dám ăn Tô đại ca, ta liền tự bạo!"
"Đúng rồi!"
Tô Vũ hào hứng vỗ tay cái nữa, "Chính là như vậy, quả quyết một chút, kiên định một chút! Làm cho Đại Đại của ngươi tin tưởng nếu y muốn ăn ta thì ngươi liền tự bạo!"
Cục lông nhỏ gật gật cả thân thể, ta nhớ kỹ rồi!
Suy nghĩ một chút, nó thỏ thẻ cất tiếng: "Vậy... vậy ta giúp ngươi diễn kịch, ngươi cho ta cái gì?"
". . ."
Đệt, ngươi cút luôn đi!
Ngươi cũng biết đóng kịch, còn học được đòi thù lao nữa à?
Tô Vũ thấy lòng quá mệt, "Sau này có thứ tốt gì thì có thể cho ngươi nếm thử trước! Bây giờ bàn chính sự trước đi. Tìm một cơ hội chúng ta tới nhà của ngươi bái phỏng, Đại Đại nhà ngươi thích lễ vật gì?"
"Thiên Cổ?"
Cục lông nhỏ không xác định lắm, hẳn là thích cái này á!
Tô Vũ im lặng, nói nhảm, ta biết thừa, thế nhưng mọe nó, ta đến đâu để chuẩn bị vị Thiên Cổ kia làm lễ vật?
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ cắn răng nói: "Mà thôi, không thả con săn sắt thì không bắt được cá rô! Đại Đại ngươi hẳn là thích ăn Thiên Nguyên quả."
Dứt lời, Tô Vũ liền lấy ra một viên cầu cực kỳ to lớn!
Toàn bộ đều là Thiên Nguyên khí!
"Ta chế tạo một viên Thiên Nguyên quả lớn cho Đại Đại ngươi thì thế nào? Không, phải tặng cho mẹ ngươi một quả nữa!"
Lại suy nghĩ một chút, quá nhỏ, chúng nó thấy Thiên Nguyên quả nhiều rồi, có lẽ sẽ không thèm để vào mắt!
Được rồi, ta đã có chủ ý.
Ta sẽ tạo viên cầu khổng lồ có đường kính 200 thước, Thiên Nguyên quả lớn như vậy hẳn là chưa từng thấy qua đúng không?
Ta có thể tạo ra được!
Cục lông nhỏ thì không thấy hiếm lạ, Thiên Nguyên khí có ngon gì đâu, nó ăn được nhiều thứ ngon hơn rồi nên căn bản không có hứng thú!
Keo kiệt!
Trong lòng nó oán thầm Tô Vũ vài câu, Cục lông nhỏ cũng lười nói nhiều, tiếp tục trốn vào biển ý chí thè lưỡi ra liếm thần văn, còn không bằng tặng mấy viên thần văn cho Đại Đại ta, loại thần văn thiên sinh này là tốt nhất!
Đáng tiếc, Hương Hương quá keo kiệt, khẳng định không nỡ bỏ!
. . .
Biết Tô Vũ chuẩn bị đi Phệ Thần giới, Tinh Hồng liền dặn dò một phen: "Ngươi đi tới đó phải cẩn thận một chút, hai vị này không dễ chọc! Họ không có gánh nặng trên người, một thân một mình, nói ăn là ăn thôi!"
Tô Vũ nghe mà không khỏi dựng lông gáy, nói thật, trong lòng hắn vẫn hơi sợ.
Thế nhưng nên gặp mặt thì vẫn phải gặp mặt, không có hai vị này, một số việc sẽ không dễ làm không nói, mấu chốt là bọn họ đã vài lần ra tay giúp đỡ, bản thân còn bắt cóc con nhà họ, không đi gặp một chuyến thì cũng không thích hợp!
"Đại nhân yên tâm đi!"
Tô Vũ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, rất nhanh lại khẩn thiết nhắc nhở: "Đại nhân, Thành Chủ lệnh của ta mà khẽ động, ngài phải đến cứu mạng liền nhé!"
Tinh Hồng im lặng, thực sự bị ăn rồi thì ta cũng rất khó cứu ngươi!
Hắn ta chỉ cho Tô Vũ cửa vào Phệ Thần giới, sau đó cũng không nói gì thêm.
Có lẽ Tô Vũ sẽ không sao, nếu hai vị Bán Hoàng kia thật sự muốn ăn Tô Vũ thì đã sớm mò đến ăn, còn chờ tới bây giờ sao?
Bánh Nhân Đậu và Văn vương có quan hệ không tầm thường, Tô Vũ cũng coi như đích truyền của Văn vương, chút mặt mũi này có lẽ họ sẽ cho.
Mà Tô Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh hắn đã dịch chuyển Tinh Hồng cổ thành biến mất tại chỗ.
Cổ thành bị hắn dịch chuyển qua bảy tám địa phương, trong chớp mắt Tô Vũ đã ra cổ thành, mà Tinh Hồng thì tiếp tục mang theo cổ thành dịch chuyển, một lát sau, một vài người theo dõi đã mất đi hành tung của Tô Vũ!
Không ít người suy đoán có phải là liên quan đến chuyện Nhân tộc bái phỏng trước đó hay không?
Có phải Nhân tộc lại cùng Tô Vũ mưu đồ bí mật gì?
Giờ khắc này, nhất cử nhất động của Tô Vũ đều bị Chư Thiên chú ý.
Mà Tô Vũ thì đã sớm bước vào địa bàn Phệ Thần giới.
Không bao lâu sau, hắn đến lối vào của Phệ Thần cổ giới, thanh âm lấy tần suất đặc thù vang lên: "Phệ Thần Bán Hoàng, vãn bối Tô Vũ cầu kiến!"
"Đại Đại, ta về nhà rồi!"
Cục lông nhỏ cũng hô theo một tiếng.
. . .
Trong Phệ Thần cổ giới.
Trên một gốc cây Thiên Nguyên quả khổng lồ, Bánh Nhân Đậu đang ngủ say đột nhiên mở choàng hai mắt, vừa tỉnh ngủ nên ánh mắt y còn hơi mông lung, đầu óc choáng váng, y chen đến bên cạnh vợ mình, lay lay lắc lắc thân hình của ma ma Cục lông nhỏ, "Có người gọi chúng ta à?"
"Có sao?"
Ma ma Cục lông nhỏ gật gà gật gù, vài ngày trước mới đánh một trận xong, chúng nó đều hơi mệt mỏi, hiện giờ chỉ muốn ngủ, không muốn làm gì.
Đúng lúc này, thanh âm của Cục lông nhỏ lại vang lên: "Đại Đại, ta về rồi nè.”
Nghe thế, hai vị Bán Hoàng liền nhìn ra bên ngoài, Bánh Nhân Đậu chun chun mũi, "Có chút thơm, hình như còn có mùi của tiểu gia hỏa nhà mình. À, tên Nhân tộc kia đến rồi!"
"Ồ ồ!"
Hai vị này liếc nhìn nhau, cái mũi đều khẽ hít hít mấy cái, cách không cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm, thật là muốn ăn!
Một lát sau, Bánh Nhân Đậu mở ra một thông đạo, thấy được Tô Vũ đối diện và Cục lông nhỏ ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu hắn!
Cục lông nhỏ kích động bay tới, Bánh Nhân Đậu cũng kích động lao qua…
Trong nháy mắt, Bánh Nhân Đậu đã xuất hiện ở ngay vị trí mới nãy của Cục lông nhỏ, nghĩa là trên đỉnh đầu Tô Vũ. Y hít hít liên hồi, say mê vô cùng, thơm quá đi mất!
Mà Cục lông nhỏ lao tới chụp hụt, té ập dưới đất, sắc mặt hết sức uể oải, Đại Đại có ăn liền quên nhi tử.
Thôi vậy, rất nhanh nó lại vui vẻ bay đi tìm mẹ. Mẹ nó cũng vui vẻ lao ra nghênh đón...
Sượt qua người nhau, Cục lông nhỏ lần nữa chụp hụt.
Mà thoáng cái trên đầu Tô Vũ lại có thêm một Cục lông lớn.
Ma ma của Cục lông nhỏ đứng sánh vai với Bánh Nhân Đậu, say mê ngửi Tô Vũ.
Thơm quá!
Thơm chết được!
Giờ khắc này, Tô Vũ đổ mồ hôi tí tách.
Ta đệch!
Hai vị này chẳng cần con cái gì nữa, nghi thức hoan nghênh như vậy khiến ta khẩn trương tới nỗi không chịu được.
Phía trước, Cục lông nhỏ bày ra vẻ mặt âu sầu!
Đại Đại và ma ma đều không cần ta!
Quá buồn!
Sau một khắc, Cục lông nhỏ chán nản, thất vọng bay trở về, cưỡng ép chen chân vào chính giữa cha mẹ, cũng ngồi xổm ở trên đầu Tô Vũ, cái mũi nó khẽ hít hít, say mê nói: "Người một nhà cùng ngửi hình như lại càng thơm hơn nha!"
Chuyện này giống như ăn cơm ấy, càng đông càng ngon!
Cục lông nhỏ đột nhiên cảm thấy Hương Hương thơm hơn bình thường rất nhiều!
Tô Vũ đổ đầy mồ hôi hột, tí tách từng giọt, Cục lông nhỏ quá không đáng tin cậy, ta quả là trúng tà nên mới tin nó, câu nói tự bạo của ngươi đâu mất rồi?
Có phải ngươi đã quên sạch rồi không?
Lúc bấy giờ Tô Vũ đứng chết trân như cọc gỗ, động một chút cũng không dám, chỉ sợ chọc giận cả nhà này!
Gia đình này đáng sợ quá aaa!
---
Tối ai thức quẩy hông :))))) Trận này mà Việt Nam thắng thì cuối tuần mềnh bạo chương đậm nuônnnnn, hứa chắc kèo nè ~
.
Lâu lâu nhắc lại :> Trên facebook tớ có lập 1 cái ổ be bé, chủ yếu để lưu trữ mấy đoạn trích vui vui hài hài trong quá trình dịch truyện, thỉnh thoảng cũng tâm sự chim cò trên đấy. Các cậu nào mà thích đọc mấy cái trích đoạn linh tinh trong truyện thì follow page để chém gió về bộ này với tớ nheee ~
Link: fb/vantocchikiep
YY không cho dẫn link nên là các cậu gõ fb chấm com/vantocchikiep là ra á. Hoặc gõ lên thanh tìm kiếm chữ Vạn Tộc Chi Kiếp - Bản Dịch đều được ó :3 Gặp nhau trên đó nàoooo