Tô Vũ lẳng lặng suy nghĩ.
Đại Tần vương. . .
Đại Tần vương sẽ vì cha của mình mà chuẩn bị đại thọ ư?
Buồn cười!
Lão đầu tử này có khi mấy trăm tuổi rồi cũng chẳng nhớ rõ nữa là.
Tô Vũ thở dài, "Tạo thế trận lớn như vậy cũng không sợ xảy ra chuyện gì sao?"
"Ta không rõ lắm!"
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Cái này thì ta thực sự không rõ, tự ngươi nhìn mà làm đi! Vấn đề an toàn của thúc thúc dĩ nhiên sẽ có bảo đảm, ý của cha ta là ngươi về trước, gặp người là thật, còn hôm đại thọ thì cho người đóng giả thôi!"
". . ."
Ta đệch!
Các ngươi làm giả cả cha ta luôn rồi!
Tô Vũ đau đầu, "Rốt cuộc Đại Tần vương muốn làm gì? Chẳng lẽ lại còn muốn nổi loạn trên yến hội, đánh một trận à?"
"Mà đánh thì đánh ai?" Tô Vũ nghi ngờ nói: "Đây là chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu? Đánh phản đồ sao? Tên phản đồ của Nhân tộc ngoại trừ Phần Hải vương kia ư? Hay là đánh ta?"
"Không biết, những thứ này đều là tuyệt mật, bọn họ biết rõ cũng sẽ không nói với ta, điều ta nói với ngươi đã là toàn bộ những gì ta biết!"
"Được rồi!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng suy tư, rất lâu sau mới nói: "Chưa chắc ta sẽ đi, mặt khác sinh nhật của cha ta hình như tận mấy tháng nữa..."
"Khụ khụ, nửa tháng sau sẽ tổ chức đại lễ."
". . ."
Tô Vũ im lặng, không chỉ làm giả cha ta, mà ngày sinh của ông ấy cũng bị các ngươi sửa hộ.
Giỏi lắm!
"Để ta suy tính một chút đã!"
Tô Vũ thầm nghĩ, nếu hắn muốn đi thì cũng phải chuẩn bị vẹn toàn mới được.
Nếu không được... Ta liền mạo hiểm một lần đi tìm hai vị đại lão đáng sợ kia, gặp mặt tâm sự về vấn đề dưỡng dục hài tử, sinh con đẻ cái.
Chỉ lo là lo hai vị kia để ý tới sách họa.
Thôi, có khi bọn họ còn biết chút gì đó về sách họa kim sắc cũng không chừng.
Người ta cũng đã ra tay giúp mình mấy lần, giờ tới cửa bái phỏng cảm tạ một phen cũng là lễ tiết bình thường.
Tô Vũ không ngừng suy tính, vậy cứ thế đi!
Nếu có thể lừa được Hợp Đạo đi theo bảo hộ, ta liền về Nhân cảnh.
Bằng không thì ta sẽ lén lút tìm cơ hội trở về, bây giờ thì không thể quang minh chính đại đi được.
Quá nguy hiểm!
. . .
Tô Vũ chưa cho Hạ Hổ Vưu câu trả lời cụ thể.
Mà Chư Thiên vạn giới còn đang ngó chừng Tô Vũ, muốn nhìn thử xem liệu Tô Vũ có về Nhân cảnh hay không.
Nếu hắn đi, bọn họ nên xử lý ra sao?
Tới Nhân cảnh ám sát Tô Vũ ư?
Hay là như thế nào?
Mấy chuyện này Tô Vũ đều lười quản.
Bấy giờ hắn và Cục lông nhỏ đang bốn mắt nhìn nhau.
Cục lông nhỏ tội nghiệp mà nhìn Tô Vũ, mà Tô Vũ thì sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Cục lông nhỏ.
Nhìn rất lâu, nhìn đến mức Cục lông nhỏ nhịn không được khẽ khàng lên tiếng: "Ta không ăn vụng nha!"
Cứ nhìn ta hoài, ta sẽ ngượng ngùng đó!
Tô Vũ cười tủm tỉm, "Có nói ngươi ăn vụng đâu, hơn nữa đều là người trong nhà, ngươi ăn một chút thì có là gì? Sao lại bảo là mình ăn vụng?"
Cục lông nhỏ bối rối.
Hương Hương lại bị gì rồi?
Tô Vũ tươi cười dụ dỗ: "Cục lông nhỏ, ngươi nói xem Tô đại ca của ngươi đối xử với ngươi có tốt không?"
". . ."
Cục lông nhỏ ngốc trệ, rất lâu sau hai mắt đều rưng rưng, đáng thương nói với Tô Vũ: "Lần trước ta đã nhả ra hết sạch rồi, thật mà, không tin ngươi nhìn đi, ta không còn giấu gì hết, ngươi đừng như vậy, đã bóc lột bổn Cục lông rồi mà còn không tin tưởng!"
Tô Vũ thở dài, "Đừng nói vậy! Ta là loại người này sao?"
"Đúng vậy nha!"
"Tiểu điềm điềm không biết nói chuyện gì hết!"
Tô Vũ bĩu môi, rất nhanh lại hỏi tiếp: "Hỏi ngươi chuyện này, Đại Đại của ngươi có hung dữ không?"
"Không có!" Cục lông nhỏ vội vàng đáp: "Đều là cục lông tốt á!"
". . ."
"Đừng nói cục lông gì hết, ngươi phải nói ngươi là Phệ Thần tộc!"
Sao có thể nói mình là cục lông được, gọi thế là không hay, hắn lại bổ sung: "Về sau ta không gọi ngươi là Cục lông nhỏ nữa, ta sẽ gọi ngươi là Phệ Thần Thái Tử, Thái Tử điện hạ! Ngươi cũng đừng có lỡ miệng, ngươi không phải là cục lông, ngươi là Thái Tử!"
Cục lông nhỏ chớp chớp mắt, "Ngươi muốn gạt Đại Đại ta sao?"
". . ."
Tô Vũ cảm khái, thuận tay vuốt ve đầu của nó, tiểu hài tử thật là không biết nói chuyện.
"Không phải gạt, là bái phỏng theo lễ tiết! Đại Đại của ngươi đã cứu chúng ta nhiều lần, ngươi nói xem có nên đích thân đi cám ơn hay không?"
"Có!"
"Vậy thì ta có nên mang theo lễ vật tới cửa bái phỏng không?"
"Có!"
"Còn nữa, ngươi rời nhà lâu như vậy, không nhớ nhà à?"
"Có chút chút..."
"Vậy ta mang ngươi về nhà thăm người thân, được không?"
". . ."
Cục lông nhỏ nhìn Tô Vũ, ta không phải đồ đần, rõ ràng là ngươi đang muốn đi gạt Đại Đại của ta!
"Không trở về. Khẳng định là ngươi muốn gạt Đại Đại..."
"Hài tử này, không nghe lời gì cả!"
Tô Vũ xoa nắn Cục lông nhỏ trong tay, cười tủm tỉm nói: "Đại Đại ngươi lợi hại như vậy, ta lừa gạt thế nào được? Ta nghe nói nhà các ngươi và Văn vương có quan hệ, ngươi nghĩ xem, ta và Văn vương cũng có quan hệ còn gì. Đa thần văn chính là do Văn vương truyền thừa đấy. Mà ta còn có thể là Thời Gian sư, Thời Gian sư có lẽ cũng là do Văn vương truyền thừa, vậy thì ta chính là đích truyền của Văn vương rồi! Bởi vậy, có phải chúng ta đều là người một nhà không?"
Cục lông nhỏ bị nhiễu tới choáng váng, nó khẽ gật đầu, cảm thấy Hương Hương nói cũng có lý.
"Vậy ta tới nhà của ngươi, Đại Đại nhà ngươi có ăn ta không?"
"Không biết nha. . ." Cục lông nhỏ thật thà đáp.
Tô Vũ không hài lòng, lại dụ dỗ: "Vậy nếu Đại Đại của ngươi ăn ta, ngươi sẽ ngăn cản chứ? Ngươi có nhảy ra ngoài nói ‘Ngài dám ăn Tô đại ca thì ta sẽ tự bạo’ không? Cục lông nhỏ. . . Không, Thái Tử điện hạ, ngươi xem làm vậy thì thế nào?"
Cục lông nhỏ xoắn xuýt!
Cái này không được đâu!
Tô Vũ ân cần dỗ trẻ nhỏ: "Cục lông nhỏ. . . Điện hạ, ngoan! Ngươi đi theo ta, ngươi đã được ăn bao nhiêu đồ ngon đúng không? Thiên Nguyên khí đều là rác rưởi, ngươi đã ăn vô số ý chí lực, rất nhiều thần văn, quy tắc chi lực cũng ăn không ít. Lúc còn ở nhà, ngươi có thể ăn được sao? Nếu như ta bị Đại Đại nhà ngươi ăn mất thì cái này gọi là gì?"
Cục lông nhỏ ngẫm nghĩ hồi lâu, "Chỉ thấy lợi trước mắt?"
"Đúng, thông minh! Điện hạ học được cách dùng thành ngữ rồi!"
Tô Vũ vỗ tay vì nó!
Nói rất hay!