“Ồ, Tô Vũ, khách ít đến!”
Giờ phút này, Lưu Hồng ở trong tòa nhà lớn thuộc về gã, gã đang nhàm chán uống trà, thấy Tô Vũ tới, lập tức tươi cười nghênh tiếp: “Tô Vũ, tìm ta có việc gì ư?”
Tô Vũ nhìn gã một cái: “Ta về Nhân tộc, Lưu lão sư có gì cần ta hỗ trợ không? Hay cùng ta trở về luôn!”
“Không!”
Lưu Hồng thở dài: “Hiện tại ta đắc tội người một đống, lại không có thực lực như ngươi, ta mà trở về không phải là muốn tự tìm phiền toái sao?”
Tô Vũ nhìn gã, cũng không nhiều lời, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lưu lão sư, hỏi ngươi một vấn đề, ngươi biết Chu Thiên Phương pháp không? Một pháp môn dung hợp 720 khiếu huyệt.”
“...”
Lưu Hồng vô cùng uể oải: “Ta gọi ngươi là đại gia được không? Ta thật sự không biết, các ngươi cho rằng ta biết rất nhiều, kỳ thật, ta thật sự không biết gì cả! Không lừa ngươi đâu, lừa ngươi là chó!”
Tô Vũ không đáp lại, giờ phút này, hắn truyền âm cho ma ma Cục lông nhỏ trong Văn Minh Chí, cung kính nói: “Bánh Hấp tiền bối, xin hãy tỉnh lại...”
“Có đồ ăn à?”
“Không phải, ta muốn hỏi một chút, người trước mắt này có cái gì đặc th không?”
Trong Văn Minh Chí, Bánh Hấp có chút không vui, chỉ cảm thấy phiền!
Không cho ta ăn mà dám gọi ta dậy!
Thật phiền!
Tuy không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn thử, nhìn một hồi, nàng nói: “Không có gì đặc thù, thần văn hơi đặc biệt. Lực lượng quy tắc rất nồng đậm, muốn ăn!”
Bánh Hấp mà cũng muốn ăn?
Trong lòng Tô Vũ khẽ động: “Tiền bối, lực lượng quy tắc nồng đậm nghĩa là...”
“Thần văn rất mạnh! Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn biết, có phải hắn là đồ cổ giả trang hay không?”
“Không phải...”
Ma ma Cục lông nhỏ ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phải đồ cổ, đại khái... Nói thế nào nhỉ? Có thể là thần văn chạm đến quy tắc nào đó, thần văn mạnh hơn, mà cái quy tắc kia bị rất ít người chạm đến, có lẽ cũng đã chạm đến chủ nhân quy tắc! Nói đơn giản là, có lẽ hắn kế thừa thứ gì đó của chủ nhân quy tắc, nhưng ta cảm thấy tên này không hề lớn tuổi.”
Tô Vũ ngẫm nghĩ.
Chạm đến quy tắc!
Lưu Hồng!
Lúc trước Tô Vũ từng hoài nghi gã do đại nhân vật ngụy trang thành, kết quả chứng minh là không phải, ma ma của Cục lông nhỏ là quy tắc hóa thân, nàng biết không ít, ánh mắt sẽ không quá kém.
Nói như vậy, có thể Lưu Hồng có thần văn nào đó có độ trùng hợp cao với quy tắc, do đó kế thừa một vài ký ức thuộc về cường giả thượng cổ?
Lão gia gia trong mộng?
Không đến mức đó chứ?
Tô Vũ thầm nghĩ vậy, sau đó nhìn Lưu Hồng, khẽ cười hỏi: “Lưu lão sư, hỏi ngài chuyện này, có phải ngài thường xuyên nằm mơ hay không?”
“Hả?”
Lưu Hồng cười gượng: “Tô Vũ, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi tin là trong mộng thật sự có lão gia gia?”
Lần trước Tô Vũ đã từng nói như vậy.
Bỗng nhiên Tô Vũ nghĩ tới chính mình, dường như nghĩ tới gì đó, hắn hỏi: “Lão sư, nói thật đi, rốt cuộc là có hay không? Trong mộng, có phải ngươi nhìn thấy vài hình ảnh, thậm chí là kế thừa ký ức hay không?”
“Gì?”
Lưu Hồng tỏ vẻ không biết.
Tô Vũ nhíu mày, “Lão sư, ta đang nghiêm túc đấy, ta hỏi lại, rốt cuộc ngài có từng mơ thấy những chuyện này hay không? Chuyện xảy ra trong mơ từ khi nào?”
Lưu Hồng cười gượng, “Thật sự không có!”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Vậy ư? Lão sư, ngài cảm thấy ta không nhìn ra? Hay là không biết tình huống? Nếu ta không nhìn lầm, sở dĩ ngài biết được nhiều như vậy là nhờ vào một viên thần văn đặc thù, có chút trùng hợp với quy tắc, cho nên ngài mới có thể biết được vài tin tức mà người khác không biết, đúng không?”
Lưu Hồng giật mình, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tô Vũ, ngươi...”
“Lão sư, là cảnh trong mơ, hay là trực tiếp truyền ký ức?”
Tô Vũ dứt khoát hỏi thẳng, Lưu Hồng câm nín, cuối cùng đành phải đáp: “Có phải ngươi cũng từng trải qua chuyện tương tự không?”
“Ta đang hỏi lão sư.”
Lưu Hồng hậm hực: “Có gì mà hỏi, ta còn chưa hỏi ngươi có cơ duyên gì mà! Ngươi thật là...”
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn bất lực đáp: “Xem như ký ức tái hiện đi, đôi khi nó bỗng nhiên xuất hiện, đây cũng nguyên nhân một kẻ xuất thân tầm thường, tài nguyên không đủ như ta có thể trở thành thiên tài Đại Hạ Văn Minh học phủ.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Khi nào ư?”
Lưu Hồng ngẫm nghĩ: “Hơn 10 năm trước, khi ta còn ở học phủ trung đẳng đã có rồi, vậy nên mới có thể thi đậu Đại Hạ Văn Minh học phủ.”
“Mười mấy năm?”
Tô Vũ lại hỏi: “Rốt cuộc bao lâu?”
“Ngươi...” Lưu Hồng càng thêm câm nín, nghĩ kĩ lại bèn đáp: “Đại khái là gần 15 năm!”
Tô Vũ nhíu mày.
Khi hắn 6 tuổi, cảnh trong mơ xuất hiện quái vật đuổi giết, đến bây giờ là hơn 14 năm, tính ra cũng sắp 15 năm.
Hai chuyện này có liên hệ gì sao?
14 năm trước, vạn giới đã xảy ra chuyện gì?
Hình như không có đại sự gì!
Vậy là Lưu Hồng đã thừa nhận gã cũng nằm mơ, hoặc có thể nói là không phải nằm mơ, mà là ký ức tái hiện như lời gã nói?
Khoảng 15 năm!
Quy tắc biến hóa, trùng hợp... Chẳng lẽ không phải ở vạn giới, mà là ở trên tấm lưới?
Trên tấm lưới đã xuất hiện biến hóa?
Cho nên, mới xuất hiện một vài thay đổi đặc thù?
Tô Vũ không xác định, bởi vì chuyện này còn cách hắn rất xa, hắn không có biện pháp tìm hiểu phía trên tấm lưới hoặc là bên trong tấm lưới đó có phải đã xảy ra biến cố gì hay không.
Dù có giải thuyết rằng các đại năng cổ xưa bị che giấu, quy tắc hạn chế không cho xuất hiện... Nhưng Tô Vũ cũng cảm thấy chưa chắc đã là cảnh giới Nhân vương thượng cổ.
Cùng lắm thì chỉ là một đám Hợp Đạo, giỏi lắm thì có mấy gia hỏa tiếp cận Đại Đạo cảnh mà thôi.
Nếu không, Nhân tộc đã bị diệt từ lâu rồi.
“Càng ngày càng thú vị!”
Tô Vũ cười một tiếng, nhìn về phía Lưu Hồng, cười nói: “Lưu lão sư nhàn rỗi cả ngày, có phải là đang nghĩ nhân cơ hội ta rời đi, ngài lại đi tìm cơ duyên hay không? Hay là cảm thấy Tô Vũ ta sẽ đoạt cơ duyên của ngài? Thôi...”
Tô Vũ xoay người nói: “Tinh Hồng đại nhân, sau khi ta đi, Lưu lão sư muốn đến Tử Linh giới thì cứ để hắn đi, ta sẽ dặn Tinh Nguyệt đại nhân không cản hắn, ta cũng không ngăn hắn! Mọi người có cơ duyên của chính mình!”
Lưu Hồng cười gượng: “Tô Vũ, ta đâu nghĩ đến chuyện chạy trốn.”
“Không cần!”
Tô Vũ bình thản nói: “Tính ra lão sư đã tính kế ta vài lần, nhưng ta cũng đã trả thù lại, lúc trước chuyện Tử Linh Tiếp Dẫn Lệnh may mà có ngài giúp đỡ, nhưng chắc lão sư không cần ta báo đáp. Vậy bỏ qua đi! n oán giữa chúng ta dừng lại ở đây!”
Lưu Hồng cười khan, nhìn thoáng qua Tô Vũ, hồi lâu mới nói: “Cái kia... Có khả năng ngươi vẫn còn nợ ta một chuyện.”
“Hả?”
Lưu Hồng ngập ngừng nói: “Lúc trước ngươi từng đáp ứng sẽ giúp lão sư ta giải quyết phiền toái, giúp ông ấy thăng cấp Nhật Nguyệt, nhưng... mãi vẫn chưa giúp. Hiện tại cục lông kia có thể cắn nuốt thần văn của lão sư ta, lão sư vẫn đang bế quan ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, có lẽ sắp không chịu đựng nổi nữa, nếu ngươi trở về... Giúp ta giải quyết chuyện này, ân oán giữa chúng ta dừng lại ở đây!”
Tô Vũ ngoài ý muốn: “Ngài còn nhớ việc này à?”
“Đó là lão sư của ta!”
Lưu Hồng cười khổ, “Người ngoài cảm thấy Tô Vũ lục thân không nhận, ích kỷ, giết người vô tính, nhưng nếu xét kĩ, ngươi không nhận bao nhiêu ân huệ từ lão sư ngươi, vậy mà vẫn luôn bôn ba vì bọn họ, không phải sao? Con người có tốt có xấu, nhưng xét đến cùng thì vẫn có vài thứ không bỏ xuống được, đúng không?”
Lưu Hồng lại nói: “Tuy lão sư ta dạy ta không nhiều, nhưng trước khi bế quan vẫn giúp ta giải quyết không ít phiền toái, ta không có biện pháp báo đáp, nhưng không thể cứ nhìn ông ấy bế quan đến chết được.”
Tô Vũ sảng khoái đáp ứng: “Đúng là ta đã từng hứa với ngài. Được, khi ta trở về, nếu lão sư ngài còn đang bế quan thì ta sẽ hỗ trợ!”
“Đa tạ!”
Lưu Hồng tươi cười xán lạn, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào khác.
Tô Vũ cũng mỉm cười, hắn không nhịn được mà nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy gia hỏa này, gã tươi cười đề nghị mình làm lớp trưởng, khi đó hắn vốn nghĩ rằng đây là chuyện tốt, kết quả lại là cái bẫy.
Từ đó về sau, Tô Vũ liền cảm thấy những người hay tươi cười xán lạn quá nửa đều không phải là người tốt.
Người tốt chân chính nào có nhiều chuyện vui như vậy.
Hai người cười với nhau, sau đó Tô Vũ biến mất, hắn cảm thấy không cần thiết phải cười tiếp với Lưu Hồng nữa, gia hỏa này cười cả ngày cũng không biết mệt, ai mà đu theo cho nổi.