Lịch Nhân tộc, năm 352 lịch An Bình, trung tuần tháng 5.
Hôm nay, Tô Vũ chuẩn bị đi đến Nhân cảnh.
Hắn bỗng có cảm giác cảnh còn người mất!
Lịch An Bình, năm 351, cũng là trung tuần tháng 5, Tô Vũ một mình rời khỏi Đại Minh phủ, bắt đầu lang bạt tứ phương, sau đó tiến vào chiến trường Chư Thiên, giờ đã qua một năm!
Một năm qua, con người vừa rời khỏi Đại Minh phủ, đến Sơn Hải cũng không địch nổi, hôm nay, hắn đã có thể giết vô địch.
Một năm trước, hồi tháng 5, phụ thân vừa rời nhà không lâu, tính ra đến bây giờ mới chỉ hơn hai năm.
Từ khai nguyên, thời gian hơn hai năm trôi qua, Tô Vũ đã đi tới cảnh giới hiện giờ.
Mà mấy năm nay cũng là thời kì chư thiên vạn giới xảy ra nhiều biến cố nhất.
Đại chiến liên tiếp!
Mấy chục vô địch ngã xuống!
Chiến trường Chư Thiên mở ra gần ngàn năm, Nhân cảnh mở ra hơn 400 năm, mà nay, số lượng vô địch ngã xuống thậm chí còn nhiều hơn số người chết trận trong thời kỳ Nhân cảnh mở ra.
Tô Vũ đi lên tường thành, nhìn phương xa, hắn mỉm cười, ta sắp về rồi!
Đây là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại trở về!
Trở về Nhân cảnh!
Trong một năm rời khỏi Nhân cảnh, Tô Vũ đã từng trở về, nhưng khi đó hắn không dùng thân phận Tô Vũ, lần này thì khác.
“Đi thôi!”
Một tiếng quát nhẹ, trên chiến trường Chư Thiên, 35 tòa cự thành hiện lên vây quanh Tinh Hồng cổ thành, rồi lập tức xuyên phá hư không, tiến về phương hướng Đông Liệt Cốc của Nhân tộc.
Tốc độ không quá nhanh, nhưng cũng không chậm.
Bốn phương tám hướng, có các cường giả đang tra xét tại nơi rất xa.
Tô Vũ muốn về Nhân cảnh!
Mà trong 35 thành, các đội vệ sĩ cổ thành kết bè kết đội chuẩn bị xa giá cho Tô Vũ.
Thiên Hà nói, đây là lần đầu tiên hai thế lực cường đại tiếp xúc thân mật, cho nên nhất định phải bày ra khí thế của chúng ta!
Nếu không, Nhân cảnh sẽ xem thường chủ nhân cổ thành!
Sau đó, 35 tòa thành lớn đứng sừng sững đối diện Đông Liệt Cốc!
Các đội binh sĩ cổ thành mặc áo giáp nhanh chóng ra khỏi thành, xếp hàng bãi giá, vì chủ nhân cổ thành là Tô Vũ mà nâng cao sự uy nghi.
Thành chủ các thành cũng bùng nổ khí tức, vô cùng cường hãn.
Thành chủ ít nhất cũng có lực lượng Nhật Nguyệt cửu trọng.
. . .
Giờ phút này, Đông Liệt Cốc biển người tấp nập, đại quân dàn trận, các vị vô địch đứng lặng ở tứ phương, nhìn hẻm núi đối diện đang tản ra tử khí mãnh liệt.
Có người nhíu mày, có người mặt không đổi sắc, có người nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc bấy giờ, Đại Tần vương bước ra khỏi trận doanh, nhìn về phía đối diện, mỉm cười trêu chọc: “Tô Vũ, trận thế lớn như vậy, kẻ không biết chắc sẽ nghĩ rằng ngươi muốn tấn công Nhân tộc đấy.”
Tô Vũ đạp không bước ra, vẫn mặc áo bào trắng, khuôn mặt tươi cười nhu hòa: “Đại Tần vương chê cười, vạn giới vẫn mong Tô Vũ ta chết đi, vậy nên ta ra ngoài luôn phải cẩn thận!”
Hắn đi ra một bước, nháy mắt xuất hiện phía trước đại quân cổ thành, nhìn về phía đối diện, nhìn Đông Liệt Cốc, hắn nói: “Lúc trước rời khỏi Đông Liệt Cốc, tiến vào Dục Hải bình nguyên, ta đã nghĩ rằng, cuộc đời này có lẽ ta sẽ không còn cơ hội trở về Nhân cảnh!”
Đại Tần vương trầm mặc.
Khi đó Tô Vũ rời khỏi địa bàn Nhân cảnh hoàn toàn là vì tị nạn, vậy nên mới rời đi.
Chuyện cũ như vậy khó mà nói ra.
Vậy mà Tô Vũ vẫn cười nói: “Khi đó ta đến đây gặp phụ thân, phụ thân ta nấu một nồi thịt kho tàu cho ta. Khi ấy ta vừa ăn vừa rơi lệ, ta đã hứa rằng mình nhất định sẽ trở về! Khi ấy, ta sẽ quang minh chính đại gặp ông, không bao giờ phải lén lút thế này nữa! Cuối cùng ngày hôm nay ta làm được rồi!”
Tô Vũ tươi cười xán lạn, nhìn tứ phương, đoạn nói: “Chỉ mất một năm! Không đến mức gặp lại nhau đã thành người xa lạ, ta rất may mắn, một năm qua, ta vượt qua vô số khó khăn để đi tới ngày hôm nay!”
Đại Tần vương tiếp tục trầm mặc, bên cạnh, Đại Chu vương bước ra, chủ động trò chuyện: “Tô thành chủ, chuyện quá khứ đều đã qua, tương lai sẽ càng ngày càng tốt! Ta nghĩ ngươi sẽ sớm nhìn thấy tương lai ấy thôi!”
Tô Vũ nhìn y, “Hy vọng thế!”
“Vậy bây giờ Tô thành chủ sẽ đi qua thông đạo để tiến vào Nhân cảnh chứ?”
Đại Chu vương nhìn Tô Vũ, Tô Vũ mỉm cười, “Không vội, dù sau thì Tô Vũ cũng là một thành viên Nhân tộc! Tuy hiện giờ không ở Nhân cảnh, nhưng chư vị Vĩnh Hằng ở đây đều là tiền bối của Tô Vũ, trước kia không quen thì thôi, nhưng nếu hôm nay đã gặp, hay là Đại Chu vương bệ hạ hãy giới thiệu một phen. Tránh để ngày sau gặp nhau nhưng không nhận ra chư vị tiền bối.”
Đại Chu vương mỉm cười nhìn quanh một vòng, hôm nay đại bộ phận vô địch Nhân tộc đều ở đây.
Trận thế cổ thành rất khoa trương, Nhân tộc cảm nhận được uy áp ngập trời, nếu không có vô địch tọa trấn thì đúng là không tự tin chút nào.
Đại Chu vương nhìn tứ phương, cười nói: “Vậy được, ta sẽ giới thiệu cho ngươi...”
Y chỉ Đại Tần vương, cười nói: “Vị này thì không cần phải nói, chủ nhân khai phủ Đại Tần phủ, Đại Tần vương!”
Tô Vũ hơi khom người.
Sau đó, y chỉ hướng một vị đại hán ngũ quan đoan chính, mặt chữ điền phía sau Đại Tần vương, Tô Vũ biết đó là ai, đây là Đại Hạ vương.
“Đây là chủ nhân khai phủ Đại Hạ phủ, Đại Hạ vương!”
Tô Vũ cười, hơi khom người nói: “Đại Hạ vương bệ hạ, kính đã lâu!”
Từ nhỏ hắn sinh hoạt ở Đại Hạ phủ, biết bộ dáng Đại Hạ vương.
Uy nghiêm!
Vũ dũng!
Bá đạo!
Kỳ thật Đại Hạ vương đã ra tay vài lần, Tô Vũ đều biết, nhưng... Hắn không thể liên hệ Đại Hạ vương với những người trông cửa ở Nam Nguyên, càng không thể tưởng tượng, ở thời kỳ trung nhị, Đại Hạ vương đã nghĩ gì khi khắc “Hạ Vô Thần mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ” lên đao.
Tự luyến?
Hay là thế nào?
Cho nên, dù có chút buồn cười nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Đại Hạ vương uy nghiêm nhìn về phía Tô Vũ, khẽ gật đầu, thái độ như gặp người lạ, uy nghiêm, lạnh nhạt, bá đạo, vũ dũng!
Ông là Đại Hạ vương, đây là nhân thiết của ông!
“Đây là Đại Hán vương...”
Tô Vũ vẫn bảo trì tư thái cung kính, hơi hơi khom người.
Đại Hán vương gật đầu mỉm cười, gã nằm trong số những vô địch sớm tiếp xúc với Tô Vũ, biết tên Tô Vũ.
Tính ra, đó là lần Chu Thiên Đạo đi Cầu Tác Cảnh cáo trạng.
“Đây là Đại Thương vương...”
Tô Vũ lại nhìn một người, người này bộ dáng trung niên, trông hơi cổ hủ, hắn mỉm cười hơi khom người, không nói thêm gì, hắn và Đại Thương phủ, không có quá nhiều thù hận, nhưng từng có Các lão Đại Thương phủ đi giết hắn, bị đánh chết ở Tinh Lạc sơn.
Sau đó hắn từng giao chiến với Đan Hùng, hậu duệ Thương gia - Thương Thiên Kiều còn từng gây chuyện với hắn.
“Đây là Đại Đường vương!”
Tô Vũ lại hơi khom người, hắn không thân với Đại Đường phủ, nhưng hắn quen Trình Mặc.
“Đây là Đại Tống vương...”
Tô Vũ đã từng gặp người này, hắn vẫn khom người, không phải hắn nể sợ thực lực bọn họ, mà là kính trọng những vị vô địch khai phủ này đã ra tay ở thời khắc Nhân tộc nguy nan năm xưa.
“Đây là Đại Nguyên vương!”
Nơi xa, Đại Nguyên vương thấy Tô Vũ khom người, cười lạnh một tiếng, là người đầu tiên mở miệng với Tô Vũ: “Ta không nhận nổi cái lễ này, Tô thành chủ đừng quá khách khí!”
Đại Chu vương nhìn về phía gã, Đại Tần vương cũng nghiêng đầu nhìn.
Đại Nguyên vương kiệt ngạo, cười lạnh nói: “Chuyện khác bỏ qua, nhưng vấn đề chủ nhân thánh địa thì ta không đồng ý!”
Đại Tần vương nhíu mày, Đại Nguyên vương vẫn không thay đổi, Tô Vũ lại không thèm để ý, khẽ cười nói: “Chủ nhân thánh địa? Thánh địa mà Đại Nguyên vương nói chẳng lẽ là hai đại thánh địa Chiến Thần, Cầu Tác ư?”
Tô Vũ khẽ cười: “Không phải hai nơi ấy bị phá hủy rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn xây lại?”