Giờ khắc này, mấy vị vô địch đang tụ tập ở Đại Chu phủ đều đã biết chuyện, sắc mặt ai nấy cực kỳ quỷ dị.
Sau đó Đại Nguyên vương tức giận hừ một cái.
Không lâu sau, tin tức Đại Nguyên vương tức giận truyền ra, hành động to gan lớn mật này chọc cho Đại Nguyên vương suýt nữa muốn giết người, việc này tuyệt đối đã được một vài vô địch âm thầm duy trì!
Bằng không tuyệt đối không có kẻ nào lớn gan như vậy!
Nhưng không kịp truy cứu, cũng không có biện pháp truy cứu.
Bởi vì, Đại Nguyên phủ còn sắp xảy ra chuyện.
Một đám người ủng hộ Đại Nguyên vương vô điều kiện, dù sao đó cũng là chủ nhân khai phủ, là tín ngưỡng của bọn họ!
Một đám người khác lại cảm thấy, bệ hạ phải tiếp thu ý kiến, mọi người đều vì Nhân tộc, sao bệ hạ lại cố tình để vạn tộc lợi dụng. Đúng vậy, một đám người mang theo tâm thái thỉnh nguyện, thấy chết không sờn tĩnh tọa bên ngoài Đại Nguyên phủ... Kết quả hai phe đấu võ, Phủ chủ Đại Nguyên phủ không có biện pháp giải quyết!
Chỉ đành báo cho Đại Nguyên vương, khiến Đại Nguyên vương phẫn nộ muốn giết người, nhưng lại không giết được.
Giết người lúc này ư?
Vậy cả đời Đại Nguyên vương đừng hòng thoát khỏi cái danh bạo quân, có lẽ còn thêm cái danh chó săn vạn tộc!
. . .
Trong Đại Chu phủ.
Đại Chu vương khẽ cười một tiếng, cảm khái: “Thủ đoạn hay lắm! Hai vị Hạ gia và Chu gia đều không phải đèn cạn dầu! Ba ngày, Tô Vũ đã được phong thánh luôn rồi!”
Chỉ cần ba ngày, Tô Vũ đã thành thần thoại!
Nhưng mọi chuyện đều là sự thật, hai nhà còn dùng chút thủ đoạn khoa trương, phù phiếm truyền bá ra, bịa đặt nên câu chuyện càng thêm cảm động, mang tính thần thoại truyền kỳ!
Chẳng hạn như Tô Vũ giết Huyết Hỏa, không ai nhìn thấy, nhưng lại truyền như tận mắt nhìn thấy, bọn họ đại chiến mấy vạn hiệp, vài lần Tô Vũ hiểm tử hoàn sinh, cuối cùng trọng thương nỗ lực đánh chết Huyết Hỏa – kẻ muốn giết Đại Tần vương.
Năng lực bịa chuyện này khiến Đại Chu vương cũng hổ thẹn không bằng!
Quả là cao thủ ở dân gian!
. . .
Thánh nhân Tô Vũ!
Sau mấy ngày, Tô Vũ dần dần được thần thoại hóa, tuy rằng tin tức bùng nổ quá nhanh, có người hoài nghi do Tô Vũ tự biên tự diễn.
Nhưng... có quan trọng không?
Tin tức là thật là được!
Tô Vũ cường đại là thật, thế lực cường đại cũng là thật, các đại phủ không thể phản bác là thật, cứu vớt Đại Tần vương là thật, giết đến chư thiên sợ hãi cũng là thật!
Khi mọi chuyện đều là thật... Tin tức truyền ra như thế nào cũng không quan trọng.
Tiểu thị dân cũng có sự láu cá của tiểu thị dân.
Bọn họ không quan tâm thượng tầng tranh quyền đoạt lợi!
Vậy bọn họ để ý cái gì?
Để ý đến sự an toàn của Nhân cảnh, sự an toàn của chính mình và người nhà.
Tô Vũ rất cường đại, sau lưng hắn có một cỗ thế lực rất cường đại duy trì, nó có thể bảo vệ Nhân tộc, cũng có thể không... Khi sự lựa chọn bày ra trước mặt, ngươi sẽ lựa chọn để Tô Vũ gia nhập đại liên minh Nhân tộc, hay là rời khỏi?
Người bình thường đều sẽ có lựa chọn!
Chỉ cần cỗ thế lực của Tô Vũ không có ý định xâm chiếm Nhân tộc, vậy là đủ rồi, ngoài ra, bọn họ không muốn biết, cũng không cần biết.
Không ai là tên ngốc cả!
Không có bất cứ kẻ nào, dù chỉ là đám dân chúng bình thường cái gì cũng đều không hiểu, Nhân tộc chinh chiến nhiều năm ở chiến trường Chư Thiên, binh sĩ vô số, có nhà ai mà không có người tham gia quân ngũ? Nhà mình không có, vậy cách vách cũng có!
Có, vậy sẽ biết thế cục chư thiên vạn tộc như thế nào.
Tuy Nhân tộc là một trong những bá chủ, nhưng mà lại bị vạn tộc nhằm vào, điểm này mọi người đều biết, nếu thế, Tô Vũ mang theo một cỗ thế lực cường đại gia nhập Nhân tộc có gì mà không thể?
Bản thân Tô Vũ chính là Nhân tộc, còn giết chóc vạn tộc ở chư thiên, nhân vật như vậy còn không phản bội Nhân tộc, gia nhập vạn tộc.
Cho nên, tất cả đều thuận lý thành chương!
Đại chúng không quan tâm nhân vật cao tầng nghĩ như thế nào, bọn họ chỉ suy xét vì ích lợi chính mình, vì thế xảy ra chuyện nhiều người tĩnh tọa ngoài phủ thành chủ, thỉnh nguyện vì dân, thỉnh nguyện vì chính mình!
. . .
Ba ngày đã qua đi.
Thời gian mở họp là ngày thứ bảy.
Giờ phút này, các đại phủ đã có người bắt đầu xuất phát đến Đại Hạ phủ.
Mà Tô Vũ không quan tâm nhiều như vậy.
Lúc bấy giờ hắn đang trò chuyện cùng Triệu Lập, thuận tiện xem lão Triệu đúc binh, hôm qua hắn tới tìm lão Triệu, ban đầu còn tốt, hai người vui mừng chào hỏi lẫn nhau, nhưng đến khi lão Triệu nhìn thấy nhiều bảo vật như thế thì lập tức quên béng sự hiện diện của Tô Vũ.
Trên thực tế, trước đó không lâu Triệu Lập mới rèn Văn Minh Chí cùng Tô Vũ, tính ra thì chỉ mới hơn 1 tháng không gặp nhau, vậy nên không tồn tại vấn đề nhớ hay không nhớ.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, hiện tại lão Triệu đang làm nóng người, giờ ông không chế tạo binh khí cao đẳng, hắn cũng không sợ quấy rầy lão Triệu, hắn lảm nhảm: “Lão sư, vị Triệu Các lão kia đến bây giờ còn chưa xuất quan sao?”
“Chưa.”
Triệu Lập cảm thấy rất phiền, tại sao Tô Vũ còn chưa đi?
Quấy rầy ta chế tạo binh khí làm gì, quá phiền!
Tiểu tử này còn rất nhiều lời, bình thường Triệu Lập không thích trò chuyện phiếm, kết quả tiểu tử này vừa đến liền kéo ông hàn huyên gần một ngày chỉ để thổi phồng công tích vĩ đại của hắn, thật muốn khâu miệng hắn lại ghê.
Nhưng vừa nhận quà của người ta mà không cho người ta nói chuyện thì cũng không tốt lắm.
Ông đành phải miễn cưỡng ứng đối.
Có nhiều bảo vật như vậy, đúc binh sẽ sảng khoái cỡ nào, Tô Vũ có tự biết hắn phiền không?
Chao ôi, bao giờ hắn mới im miệng đây?
Tô Vũ không để bụng tới thái độ gượng gạo của Trệu Lập, hắn lại hỏi: “Lão sư, vị Triệu Các lão ấy có quan hệ gì với ngài không?”
“Không!”
“Cùng họ mà...”
“Cùng họ thì làm sao? Họ Tô cũng nhiều, đều là thân thích của ngươi à?”
Thôi thôi, nói chuyện cần gì phải cục súc như thế!
Tô Vũ bĩu môi, “Triệu Các lão bế quan nhiều năm, ông ta có xung đột gì với đa thần văn hệ không?”
“Không nhiều, mấy năm trước đã bế quan, đơn đa chi tranh chỉ nghiêm trọng ở hậu kỳ, giai đoạn trước không nghiêm trọng như vậy.”
Vậy là tốt rồi!
Tô Vũ lại hỏi: “Ta có thể đến chỗ ông ta bế quan xem được không?”
“Đi làm gì?”
“Cứu ông ấy! Lưu Hồng bảo ta cứu, tránh để đối phương bế quan đến chết.”
Triệu Lập vừa rèn binh khí, vừa nói: “Vậy ngươi đi đi, nói một tiếng với Kỷ Hồng là được!”
“Được!”
Tô Vũ thấy ông rèn hăng say thì lại bĩu môi lần nữa, tiện tay ném một viên ngọc phù qua.
Triệu Lập vừa rèn, vừa nói cho có lệ: “Thứ gì đây, ta không thiếu bảo vật!”
Tô Vũ bâng quơ đáp: “Không có gì, rác rưởi mà thôi, chỉ là giết nhiều người, được thiên địa ban thưởng《 Đúc Binh Tường Giải 》, phương pháp đúc binh thượng cổ, hẳn là do một vị Thiên binh sư lưu lại, hoặc cũng có thể là Thần binh sư.”
Tô Vũ thuận miệng nói, hắn giết chóc vô số ở Tinh Vũ phủ đệ, đây là món quà thiên địa ban thưởng cho hắn.
Hắn còn chưa dứt lời, Triệu Lập đã bay vèo qua, bắt lấy ngọc phù sắp rơi xuống mặt đất, binh khí ông đang chế tạo lập tức phát nổ, Triệu Lập không rảnh lo, vẻ mặt phẫn nộ quát: “Nhóc con,《 Đúc Binh Tường Giải 》của thượng cổ Thần binh sư mà ngươi ném lung tung thế à?”
Tô Vũ nhún vai, ai bảo ngài bơ ta!
Chẳng nhiệt tình chút nào!
Ngày hôm qua đã tính đưa cho ngài, kết quả nói chuyện cùng ngài mà ngài toàn bày ra thái độ ghét bỏ ta.
Triệu Lập phẫn nộ: “Tên nhãi kia, thứ này còn đáng giá hơn đống triền long mộc của ngươi đấy!”
Tô Vũ phì cười, “Lão sư, không phải là cho ngài rồi sao? Ngài gấp cái gì! Ta nhìn rồi, hẳn không phải là thần binh đúc pháp, có lẽ là của một vị Thiên binh sư, đơn giản tự thuật về lý luận và lý giải đúc binh của hắn...”
“Thiên binh sư yếu lắm chắc?”
Triệu Lập rất muốn đánh người, má nhà ngươi, ngươi đang nói tiếng người đấy à?
Thiên binh sư yếu ư?
Làm bộ khinh thường ư? Xem thường ai đấy?
Tô Vũ mỉm cười, đoạn nói: “Không có. Lão sư, ngài bận việc thì làm đi, ta đi tìm Kỷ thự trưởng tâm sự, thuận tiện hoàn thành chuyện của Triệu Các lão, bớt đi một cọc tâm sự.”
“Cút đi!”
Tô Vũ bĩu môi, trở mặt không nhận người, lần sau có thứ tốt không cho ngài nữa!