Không lâu sau, Tô Vũ tìm được Kỷ Hồng - phủ trưởng Đại Lý phủ.
Lục Đại Vạn Thiên Thánh từ chức, Kỷ Hồng không dám nhận chức danh Thất Đại, cũng cảm thấy chính mình không đảm đương nổi, cho nên đến nay vẫn là phủ trưởng Đại Lý phủ.
6 đời phủ trưởng liên tiếp, thế hệ sau càng đáng sợ hơn thế hệ trước, Thất Đại... sợ là người bình thường không thể đảm đương nổi, dù hôm nay Đại Hạ Văn Minh học phủ uy thế giảm sút, Kỷ Hồng vẫn cảm thấy mình không đảm đương nổi.
Tu Tâm Các đã bị Vạn Thiên Thánh rút đi, hiện giờ, Kỷ Hồng không có ý định kiến tạo tòa các khác.
Y ở trong một đại viện tại Văn Minh học phủ.
Hoàn cảnh không tồi, nhưng thiếu vài phần trang nghiêm túc mục của Tu Tâm Các.
Thấy Tô Vũ, Kỷ Hồng hơi kinh ngạc, nhanh chóng cười nói: “Tô thành chủ, thứ lỗi không tiếp đón từ xa!”
Y biết Tô Vũ ở trong học phủ, nhưng y không đi gặp, bởi vì hiện tại thân phận Tô Vũ đặc thù, người bình thường không tiếp xúc được.
“Kỷ thự trưởng!”
Tô Vũ cười nói: “Đừng khách khí, chưa kể ta và lệnh thiên kim còn là bạn học!”
Kỷ Hồng mỉm cười gật đầu, nói: “Tô thành chủ mời ngồi, ngài tới đây là có việc gì cần phân phó ư?”
“Nói quá lời!”
Tô Vũ cũng không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề: “Hai việc, thứ nhất, lão sư Lưu Hồng, Triệu Các lão bế quan ở đâu? Không phải để giết hắn, mà là muốn giúp hắn đột phá Nhật Nguyệt, đây là chuyện ta đã đáp ứng Lưu Hồng.”
“Thứ hai, lúc trước Kỷ thự trưởng thu thập một vài tài liệu, hiện tại chưa dùng đến, vậy hãy cho ta mượn một chút.”
Chuyện thứ nhất không khó.
Kỷ Hồng nhanh chóng đáp: “Triệu Các lão bế quan ở đáy hồ Bích Nguyệt Hồ trong học phủ, nơi kia bị phong tỏa, không cho người qua đó, dù lần trước xảy ra đại chiến thì cũng không ảnh hưởng đến bên kia.”
“Chuyện thứ hai... Phần Hải đã đền tội, những tư liệu đó tác dụng không lớn, Tô thành chủ muốn dùng ư?”
Tô Vũ gật đầu: “Đúng, để tra xem có cá lọt lưới hay không?”
Tô Vũ cười nói: “Lúc trước có không ít gia hỏa phản bội, sau khi sư bá ta dọn dẹp một đám, sau đó Vạn phủ trưởng lại giết một đám, nhưng ta lo rằng vẫn còn dư nghiệt!”
Kỷ Hồng trầm ngâm một lát, gật đầu: “Có lẽ thật sự vẫn còn, quả thật có một số việc không thích hợp, Tô thành chủ muốn xem thì ta đây lập tức đưa tất cả tư liệu qua.”
“Làm phiền Kỷ thự trưởng!”
“Khách khí!”
Kỷ Hồng cười cười, ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: “Tô thành chủ, ta cũng có chuyện cần làm phiền thành chủ một chút.”
“Mời nói.”
Kỷ Hồng trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Đại Hạ Văn Minh học phủ do Hạ Thần phủ trưởng sáng lập, Nhị Đại đặt vững căn cơ, Tam Đại phát dương quang đại, Tứ Đại Ngũ Đại Lục Đại, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước! Hiện tại ta giữ chức vẫn luôn cảm thấy không ổn, vả lại các vị đa thần văn đã trở về... Ta nghĩ, hay là ngươi hỏi Liễu Văn Ngạn một chút...”
Tô Vũ nhìn y.
Kỷ Hồng thành khẩn nói: “Thực ra ta thấy người thích hợp nhất để làm Thất Đại phủ trưởng chính là ngươi! Nhưng e là hiện giờ ngươi chướng mắt Đại Hạ Văn Minh học phủ, mà mấy người Liễu Văn Ngạn dù sao cũng còn cảm tình với nơi này! Hồng Đàm, Trần Vĩnh đều sinh sống tại đây mấy chục năm! Thất Đại cũng chỉ có thể xuất thân từ đa thần văn hệ!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, mở miệng đáp: “Ta sẽ hỏi một chút thử xem, nhưng không thể bảo đảm!”
“Làm phiền rồi!”
“Không sao.”
Tô Vũ cười nói: “Ta đi đây, Kỷ thự trưởng, phiền ngài đưa tư liệu đến chỗ phụ thân ta là được.”
“Được!”
Kỷ Hồng thống khoái đáp ứng, thấy Tô Vũ sắp rời đi, y bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mở miệng nói: “Tô thành chủ, còn có chuyện, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Cái gì?”
Kỷ Hồng trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: “Ngươi quen Chu Hạo, đúng không?”
“Đương nhiên!”
“Là thế này, lần trước Đại Hạ phủ rung chuyển, Hạ Trường Thanh phủ trưởng bị giết, Hạ Ngọc Văn... Bị sung quân tới chiến trường Chư Thiên! Y không tham dự phản loạn, cho nên không giết y, mà chỉ là sung quân! Hiện giờ Chu Hạo không có sư phụ, thiên phú của y rất tốt, ý ta là... Văn Minh học phủ không thể trợ giúp Chu Hạo quá nhiều, không biết Tô thành chủ có hứng thú thu nhận học sinh hay không?”
“Hả?”
Tô Vũ sửng sốt, Kỷ Hồng nghiêm túc nói: “Thiên phú của y thật sự rất tốt, đương nhiên chủ yếu là Chiến Giả đạo! Hiện giờ Chu Hạo khai 270 nguyên khiếu, đã bước vào Đằng Không, thậm chí đã hoàn thành 21 đúc! Nhưng chúng ta biết đó không phải cực hạn của y! Hắn khai 270 khiếu chỉ là bởi vì không biết vị trí các khiếu huyệt còn lại. Tô thành chủ, Chu Hạo có thiên phú rất tốt, hiện giờ, cả Nhân tộc, người khai khiếu nhiều nhất, đúc thân nhiều nhất chính là thành chủ! Nếu thành chủ nguyện ý nhận người học sinh này, ta nghĩ Chu Hạo nhất định sẽ tiến bộ nhanh chóng, thậm chí...”
Tô Vũ bật cười, “Ta thu đồ đệ ư? Ta mới 20 tuổi...”
Kỷ Hồng câm nín, bất đắc dĩ nói: “Thực lực thành chủ rất cường đại, ta nghĩ, dù chỉ 20 tuổi thì cũng đủ để khai tông lập phái!”
Tô Vũ lâm vào trầm tư.
Thu đồ đệ?
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tô Vũ biết Chu Hạo, gia hỏa này cực kì dã tính, trọng tình nghĩa, cũng tương đối dứt khoát, đánh nhau rất điên cuồng, lần đầu tiên Tô Vũ trọng thương là do bị tên khốn này đánh.
Đã khai 270 nguyên khiếu, còn đúc thân 21 lần... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy là được Hạ gia cung cấp tài nguyên.
Khai nhiều khiếu huyệt, đúc thân nhiều lần như vậy tiêu hao không nhỏ, hẳn là rất được Hạ gia coi trọng.
“Ý Hạ gia thế nào?”
Tô Vũ hỏi, Kỷ Hồng cười đáp: “Hạ Phủ chủ muốn nhận... Nhưng bản thân Hạ Phủ chủ không khai nhiều khiếu, đúc thân cũng chỉ là 36 đúc bình thường, nếu nhận làm học sinh, nói thật, trừ việc cung cấp tài nguyên ra thì gần như không giúp được gì. Cho nên, Phủ chủ cũng có ý để Tô thành chủ chỉ điểm một hai.”
Tô Vũ lâm vào trầm tư, Chu Hạo!
Gia hỏa này thiên phú thân thể có thể là người lợi hại nhất mà Tô Vũ từng gặp, tốc độ khai nguyên khiếu… nói thật, tuy thiên phú của Tô Vũ rất mạnh, nhưng nếu cho hắn và Chu Hạo lượng tài nguyên như nhau, chưa chắc hắn đã tu luyện nhanh bằng Chu Hạo.
Thiên phú mỗi người đều có hạn mức cao nhất.
Người bình thường chạy đến 270 khiếu có khả năng đã khiến chính mình nổ tung, Chu Hạo chạy đến 270 khiếu mà chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là không muốn khai tiếp, bởi vì dù mở thêm thì cậu cũng không có biện pháp vận dụng.
Không khai được chu thiên khiếu thì dù khai 359 khiếu cũng chẳng là gì!
“Thiên phú mạnh như vậy, huyết mạch thượng cổ ư? Hay là người bình thường?”
Người bình thường cũng không kỳ quái.
Luôn có yêu nghiệt thiên phú dị bẩm tồn tại!
Tô Vũ trầm tư một hồi, mở miệng nói: “Có rảnh thì ta sẽ đi xem, hoặc là ngươi bảo Chu Hạo tới tìm ta, Hạ Ngọc Văn bị sung quân, gia hỏa này nói thế nào?”
“Khi đưa đến Chư Thiên phủ, Hạ Ngọc Văn cũng không nói gì, nhưng học phủ đã gạch bỏ thân phận sư đồ giữa y và Chu Hạo, có lẽ Hạ Ngọc Văn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ở thời khắc cuối cùng, y vẫn đưa ra quyết định của mình, y xóa bỏ quan hệ sư đồ với Chu Hạo, cũng là đang nói Chu Hạo có thể bái sư khác, từ nay về sau Chu Hạo không có quan hệ gì với y nữa.”
Đây cũng là lựa chọn cuối cùng của Hạ Ngọc Văn.
Y là thiên tài, tuy rằng bị Bạch Phong đánh bại một lần nhưng y vẫn là thiên tài, thời điểm đại loạn, y không tham dự phản loạn.
Tô Vũ không có hảo cảm với Hạ Ngọc Văn.
Còn ác cảm thì... trước đây có, sau đó lười để ý, y chỉ là hạng tép riu mà thôi.
Nghĩ vậy, Tô Vũ không nói gì nữa.
Cứ xem đi!
Thu đồ đệ ư?
Tô Vũ baajt cười, suýt nữa đã quên bản thân hắn là nghiên cứu viên cao cấp, không chỉ thế, hắn còn là Các lão danh dự của Đại Minh phủ, tuy rằng chỉ là danh dự nhưng quả thật đã có tư cách nhận đồ đệ!
Khi hắn bái sư Bạch Phong, lão sư của hắn mới chỉ là trợ giáo mà thôi!
Thực lực của anh lúc đó là... Đằng Không cảnh!
Tô Vũ muốn cười, trợ giáo Đằng Không, hiện tại cuối cùng lão sư cũng tiến vào Lăng Vân, lần trước ngâm tinh hoa trong máu lão Chu, có lẽ thực lực đã tăng lên không ít, có lẽ lại tới Lăng Vân cửu biến rồi cũng không biết chừng.
Nhiều ngày qua không thấy bóng dáng, không biết đã chạy đi đâu, hình như đã đi theo Liễu Văn Ngạn tới Đại Minh phủ, Tô Vũ không quan tâm, hiện tại khả năng bọn họ xảy ra chuyện không lớn.
Dù vạn tộc tập sát thì cũng sẽ không động thủ với bọn họ trước, tránh rút dây động rừng.
Muốn ra tay thì cũng phải nhằm vào chính mình.
“Chu Hạo!”
Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, không nghĩ nữa, hắn nhanh chóng biến mất tại chỗ.