Chu Hạo có chút mờ mịt, sau một lúc lâu, cậu khô khan đáp: “Ta... Ai đối tốt với ta, ta giúp kẻ đó, Nhân tộc quật khởi... Ta... Ta không hiểu.”
Ngốc!
Cậu bị câu hỏi của Tô Vũ làm khó.
Cậu chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này!
Tô Vũ thở dài: “Đáng tiếc, ngươi chỉ có thiên phú, vậy mà không biết chiến đấu vì sự quật khởi của Nhân tộc!”
Chu Hạo đờ đẫn.
Tô Vũ lại cười nói: “Thôi, không cần phải vậy, nguyện ý giết người vì ta là được! Hai ta thì không cần bàn chuyện cảm tình quá nhiều, nếu ngươi thực sự có thiên phú, có thể giúp ta giết người, ta liền nguyện ý bồi dưỡng ngươi! Cảm tình quá mong manh, nếu muốn dùng cảm tình để gắn bó thì thôi đi, hãy dựa vào ích lợi, tuy rằng hiện tại ngươi không có biện pháp cung cấp ích lợi gì cho ta!”
Dứt lời, một tinh đồ hiện ra, Tô Vũ cười nói: “Xem đi, sau đó khai khiếu!”
Chu Hạo nhanh chóng ghi nhớ, nhanh chóng nói: “Chỉ có 359 cái!”
“Đúng!”
Tô Vũ cười nói: “Chu thiên khiếu, có 360 cái.”
“Vậy...”
“Cái cuối cùng ở trên mông, tự tìm đi, đó xem như cửa ải thứ nhất, khi mở ra nó thì mới có tư cách nói chuyện với ta, nếu không... đừng nói gì cả.”
Chu Hạo yên lặng gật đầu, hỏi: “Khi mở ra khiếu huyệt cuối cùng ấy, ta có thể mạnh như ngươi ư?”
“Không hy vọng gì đâu!”
Tô Vũ cười: “Ta khai 720 khiếu, thân thể 72 đúc, biết vô số chiến pháp võ kỹ, ẩu đả vô số cường địch, có nhiều thần văn, ý chí lực cường đại, dù thân thể ngươi có thể bằng ta, nhưng nếu ta muốn giết ngươi... Ngươi cũng không có biện pháp phản kháng!”
Dù đều khai 360 khiếu, thân thể đều 72 đúc, Tô Vũ cũng không sợ Chu Hạo.
Cậu không có nhiều thủ đoạn như mình, khuyết thiếu đặc tính thần văn, dù chiến lực mạnh nhưng không có nghĩa là có thể địch nổi mình.
Tô Vũ lại hỏi: “Bao lâu có thể khai xong?”
“Ta tiến vào Đằng Không, khai khiếu khó khăn hơn một chút, còn 90 khiếu, cần ít nhất ba tháng!”
Ba tháng?
Tô Vũ thầm mắng, một ngày khai một khiếu ư?
Đằng Không vốn áp chế tốc độ khai khiếu, tốc độ thế này không chậm.
Hình như lúc trước lão tử cũng không nhanh như vậy, dù hắn có đủ tài nguyên để khai khiếu.
Tô Vũ hỏi: “Cần bao nhiêu tài nguyên?”
“Một ngày một giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu!”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đúng!”
Má!
Ít vậy ư?
Một giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu là có thể một ngày khai một khiếu?
Khai khiếu tốt nhất là dùng Thiên Nguyên quả, không giống thiên nguyên khí, Thiên Nguyên quả là Thiên Nguyên khí thuần phục nhu hòa, mà Thiên Nguyên khí của Tô Vũ đều là loại này.
“Nếu một ngày một phần Thiên Nguyên quả, vậy cần bao lâu?”
“Một ngày một quả?”
“Đúng!”
Chu Hạo phán đoán, nhanh chóng đáp: “Nhiều nhất là một tháng!”
Dứt lời, cậu lại nói: “Có thể ăn 30 quả cùng lúc không? Vậy sẽ càng nhanh hơn!”
Tô Vũ nhìn cậu, “Không sợ bạo thể à?”
“Thân thể ta đủ cường đại rồi, tiến vào Đằng Không, tuy khai khiếu chậm nhưng có thể dùng nhiều bảo vật hơn, sẽ không nổ tan xác!”
“Vậy cần bao lâu?”
“20 ngày!”
Tô Vũ cười nói: “Khẩu khí không nhỏ! Một ngày bốn năm khiếu... Tốc độ này có thể đuổi kịp ta rồi! Ta cho ngươi Thiên Nguyên quả, 20 ngày sau, nếu ngươi không thể khai khiếu thì sao? Dù chỉ còn một cái cuối cùng!”
“Vậy... Ta nghĩ cách trả lại Thiên Nguyên quả cho ngươi, không tới tìm ngươi nữa!”
“Vậy thôi à?”
Chu Hạo trầm mặc một hồi: “Ta còn có thể thay ngươi giết một người, lúc nào cũng được!”
“Giết Thiên Cổ được không?”
“Tới vô địch ta liền đi giết lão!”
Vớ vẩn!
Tô Vũ cười nhạo, hắn nói: “Được, ngươi nói đấy! Ta cho ngươi Thiên Nguyên quả! Ngươi cố mà khai khiếu, đừng để đến lúc chạy đến 300 cái lại nói không thể mở tiếp, lúc ấy ta cần ngươi để làm gì?”
Hắn nói như thể khai 300 khiếu là phế vật vậy!
Chu Hạo không nhiều lời, gật đầu đáp: “Ta sẽ nhanh chóng khai xong!”
“Cứ làm được đi rồi nói!”
Tô Vũ ném ra một Thiên Nguyên quả thật lớn: “Nó so được với 100 quả, thừa sức đúc thân, đúc thân cần Thiên Nguyên khí, thiên địa huyền quang cũng không tồi, tốt hơn một chút thì đương nhiên là lực lượng quy tắc thiên địa. Nhưng hiện tại ngươi cấp bậc đúc thân của ngươi quá thấp, mới hơn 20 đúc, cho ngươi cũng chỉ lãng phí!”
Hơn 20 đúc!
Ở Tô Vũ trong mắt, nó chỉ là rác rưởi.
Trong tình huống bình thường, 9 đúc không nhiều lắm, 18 đúc là bình thường, cũng là phổ biến nhất, 27 đúc không có quá nhiều, còn 36 đúc thì đều có thể lên Thiên Địa bảng Liệp Thiên bảng!
Chu Hạo tiến bộ nhanh chóng, cậu tiến vào Đằng Không không lâu, tính ra, thời gian đúc thân hẳn là không đến một năm.
Cũng không có quá nhiều tài nguyên. Có lẽ sau này Hạ gia cho một ít, nhưng chưa chắc Hạ gia đã có nhiều thiên nguyên khí, còn thiên địa huyền quang thì lại càng thiếu, trong tình huống như vậy, gia hỏa này có thể tu luyện đến hơn 20 đúc đã rất nhanh rồi.
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi chỉ tu luyện mãi à? Không làm nhiệm vụ sao?”
Chu Hạo trầm giọng đáp: “Không, ta đã đi chiến trường Chư Thiên vài lần, săn giết một vài người, nhưng thu hoạch không nhiều lắm.”
Tô Vũ sờ cằm: “Như vậy, yêu cầu đối với ngươi không cao, ngươi khai khiếu xong thì đừng vội tới gặp ta, đến chiến trường Chư Thiên giết một thiên tài trên Liệp Thiên bảng đi! Kẻ trong Hoàng bảng không có năng lực gì, giết rất đơn giản! Lên bảng đi rồi ta mang ngươi đi chơi!”
Chu Hạo bình tĩnh nói: “Ta ở trên bảng rồi.”
“Hả?”
“Lúc trước ngươi giết quá nhiều, sau khi ngươi ra khỏi Tinh Vũ phủ đệ, ta lên bảng rồi.”
“...”
Tô Vũ sửng sốt, cái gì?
Ta giết rất nhiều sao?
Có lẽ là nhiều thật.
“Hoàng bảng ư?”
“Đúng, hạng 320 Hoàng bảng.”
“Ồ!”
Tô Vũ khẽ gật đầu, cũng bình thường, thực lực gia hỏa này không yếu, tiềm năng lực lượng gần bảy tám ngàn khiếu, lực lượng vạn khiếu đã tính là Sơn Hải rác rưởi.
Có thể đánh mấy Lăng Vân.
Tô Vũ đã quên Sơn Hải là yếu như vậy!
Như vậy, thăng cấp cũng đơn giản.
Tô Vũ cười nói: “Được, vậy thì 10 hạng đầu Hoàng bảng, hoặc là Huyền bảng! Chuyện nhỏ, ngươi đánh một tên Lăng Vân thất trọng xong tuyệt đối sẽ thăng hạng!”
“Được!”
Chu Hạo gật đầu, không cảm thấy có vấn đề gì.
“Vậy đi đi!”
Chu Hạo thi lễ, xoay người rời đi.
Tới nhanh, đi cũng nhanh.
Cậu vừa đi, trong đầu, ma ma Cục lông nhỏ nghi hoặc hỏi: “Hắn có thể là hậu duệ của Võ vương, vì sao ngươi không giết hắn?”
“...”
Tô Vũ nghi hoặc: “Vì sao phải giết hắn?”
Ma ma Cục lông nhỏ ngẫm nghĩ rồi nói: “Văn vương và Võ vương thường xuyên đánh nhau, có lẽ về sau hậu duệ của Võ vương sẽ rất lợi hại, nếu hắn đánh ngươi thì làm sao bây giờ?”
“...”
Tô Vũ lắc đầu, “Ta không sợ người khác đánh ta, hiện tại hắn mới Đằng Không, nếu hắn cũng có thể đánh được ta thì chứng tỏ ta quá yếu, yếu đuối bị đánh là đúng, không có gì ghê gớm.”
“Được rồi!”
Ma ma Cục lông nhỏ không có hứng thú, tiếp tục ngủ.
Nàng cũng không muốn ăn, cho dù đối phương có huyết mạch, nhưng lực lượng huyết mạch lại quá yếu, huống chi nàng có chút quen biết với Nhân tộc thượng cổ, tuy rằng nàng không tồn tại từ thời đại thượng cổ, mà là được Bánh Nhân Đậu dựng dục ra vào những năm cuối thời kỳ ấy, nhưng dù sao cũng biết một vài chuyện thượng cổ.
Nàng cũng biết Bánh Nhân Đậu giao hảo cùng một vài Nhân vương, cho nên lần trước nàng thấy Đại Minh vương mà không ăn ông.
Ma ma Cục lông nhỏ đã ngủ, trong đầu, Cục lông nhỏ không vui, len truyền âm cho Tô Vũ: “Hương Hương, bây giờ ngươi chỉ cần ma ma ta, không cần ta nữa đúng không? Khi nào ngươi mới tiễn ma ma đi?”
“...”
Tô Vũ ngây ngẩn, đây là tiếng người sao?
À mà ngươi thật sự không phải người!
“Ngươi không thích tâm sự với ma ma sao?”
“Không cần. Ma ma ngủ, ta cũng muốn ngủ, còn muốn liếm thần văn...”
Đứa con vô tâm!
Tuy rằng ngươi không do Bánh Hấp sinh ra, nhưng dù sao cũng là cục lông một nhà, vậy mà lại đối xử với ma ma ngươi không ra gì như vậy, aiiiz.
Trong đầu, Cục lông nhỏ lẩm bẩm vài tiếng, có chút bi thương.
Ma ma chạy tới Văn Minh Chí ngủ, chiếm cứ hai thần văn nó thích, nó vẫn luôn rầu rĩ muốn chết, rốt cuộc khi nào Hương Hương mới đưa ma ma về nhà?
Tô Vũ cười tủm tỉm đáp: “Không vội, chừng nào ngươi có thể giúp ta đối phó Hợp Đạo, ta liền tiễn ma ma ngươi đi!”
“...”
Cục lông nhỏ bi ai, phẫn nộ, kích phát một chút ý chí phấn đấu, nó lập tức quyết định, ăn thật nhiều, liếm thật nhiều!
Liếm thần văn nhiều hơn!
Tuy có thần văn không thơm, trước kia nó lười liếm, nhưng hiện tại cũng phải liếm!
Mang theo tâm tư thấy chết không sờn, Cục lông nhỏ bỗng nhiên bay khỏi thần văn chữ “Kiếp”, đến chỗ thần văn khác, nó rời đi thần văn chữ “Kiếp” mà mình thích nhất, nó quyết định phải liếm cả các thần văn rác rưởi khác.