Tô Vũ nhanh chóng về tới Tô phủ.
Hắn vừa trở về không lâu, ngoài cửa xuất hiện một người, người đó đứng ở cửa, không hề hé răng, nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng lặng tại chỗ, có chút đờ đẫn.
Tô Vũ cười.
Chu Hạo!
Tới rất nhanh, mấu chốt là ngươi đứng yên ở cửa là muốn làm gì?
Còn đợi ta chủ động mời ngươi tiến vào ư?
Giờ khắc này, ma ma Cục lông nhỏ vẫn luôn ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, kỳ quái nói: “Võ vương?”
“Hả?”
Ma ma Cục lông nhỏ lẩm bẩm: “Không biết có phải hay không... Đây là huyết mạch Võ vương sao?”
“...”
Tô Vũ ngây ngẩn cả người.
Hay nói về Văn vương, mà hắn lại quên đi Võ vương, ma ma Cục lông nhỏ... Cảm ứng được cái gì?
Ma ma Cục lông nhỏ lại nói: “Không biết, không xác định, hình như có chút quen thuộc. Gia hỏa bên ngoài kia có thể là hậu duệ của Võ vương... Không biết rốt cuộc có phải hay không, ta và Võ vương không thân, có lẽ đương gia sẽ biết.”
Ánh mắt Tô Vũ quỷ dị!
Hậu duệ của Võ vương?
Văn vương độc thân, Nhân Hoàng ế trường kỳ, Võ vương... không phải ư?
Sao có thể!
Tô Vũ ngoài ý muốn: “Võ vương không phải độc thân sao?”
Ma ma Cục lông nhỏ càng kinh ngạc: “Không phải nha, Võ vương có rất nhiều vợ, nhiều lắm, đếm không hết đâu!”
“...”
Má nó!
Khó trách Võ vương không bằng Nhân Hoàng cũng không bằng Văn vương, Tô Vũ hiểu rồi, độc thân thì mới mạnh!
Kẻ có nữ nhân có thể mạnh được sao?
Khó trách Võ vương trấn áp lão Chu mà danh tiếng lại không bằng Văn vương, hóa ra là sau này suy sút, cưới một đống lão bà!
Giờ phút này đã Tô Vũ hiểu rõ!
Nữ nhân... Ai, Võ vương sa đọa!
Chu Hạo... Có thể là huyết mạch của Võ vương ư?
Tô Vũ hít sâu một hơi, nếu thế, vậy rất thú vị!
. . .
Hậu duệ của Võ vương?
Tô Vũ không ngờ tới, một hài tử lớn lên ở dã ngoại như Chu Hạo sẽ là hậu duệ của Võ vương ư?
Sao sống thảm thế?
À mà cũng là bình thường.
Đã mười vạn năm trôi qua, dù lão tổ tông mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là lão tổ tông, tính ra, biết đâu một người qua đường Giáp nào đó cũng có tổ tông là Nhân vương đấy.
Thứ như huyết mạch có thể nói là quan trọng mà cũng có thể nói là không.
Mấu chốt còn phải xem chính mình!
Dù huyết mạch Võ vương rất mạnh, nhưng bản thân không dám đánh không dám giết thì cũng chỉ là tên vô dụng, chỉ là có nền tảng cao hơn thôi.
Tô Vũ ngẫm nghĩ, không quá để ý, hắn mỉm cười nhìn bên ngoài, bình thản nói: “Vào đi!”
. . .
Một lát sau, Chu Hạo tiến vào đại sảnh Tô gia.
Tô Vũ đang uống trà.
Khuôn mặt Chu Hạo như đao tước, trong mắt mơ hồ còn chút dã tính, cậu chắp tay trầm giọng nói: “Chu Hạo Đại Hạ Văn Minh học phủ, bái kiến thành chủ!”
Tô Vũ nhìn cậu, cười nhạt nói: “Sư phụ ngươi - Hạ Ngọc Văn đâu?”
“Ở chiến trường Chư Thiên!”
“Sao ngươi không đi theo?”
“Ta quá yếu!”
“Đằng Không không yếu.”
Tô Vũ cười nói: “Chắc ngươi đại khái biết ý của Kỷ thự trưởng, Hạ Ngọc Văn và ta có thù oán, tuy hiện tại không đáng nhắc tới, nhưng vì sao ta phải giúp hắn bồi dưỡng học sinh? Tương lai, nếu ngươi cường đại rồi, Hạ Ngọc Văn bảo ngươi tới giết ta, ngươi lựa chọn như thế nào?”
“Không nhúng tay.”
Tô Vũ cười nói: “Hóa ra ta bồi dưỡng ngươi đến trình độ có thể giết ta, mà ngươi chỉ biết không nhúng tay thôi ư? Ngươi biết để làm được như vậy cần hao phí bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu thời gian của ta không? Chu Hạo, ngươi nghĩ không nhúng tay là xong à?”
Chu Hạo trầm giọng nói: “Vậy trấn áp hết!”
“...”
Tô Vũ lại bật cười: “Trấn áp ư? Khi sư diệt tổ ư? Ngươi biết không, dù là ở chư thiên vạn giới thì khi sư diệt tổ cũng là tội đại nghịch bất đạo!”
“Biết!”
Chu Hạo trầm giọng nói: “Ta không có biện pháp khác, ta biết ngươi muốn nghe cái gì, nhưng Hạ lão sư đã dẫn ta rời khỏi hoang nguyên! Không có y, có lẽ ta đã thành con mồi của dã thú rồi!”
Tô Vũ cười nhạo: “Y chỉ coi ngươi là dã thú.”
“Ta vốn là dã thú!”
“...”
Tô Vũ lại cười: “Được rồi, hỏi mãi vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì, ngoài miệng nói vậy, nhưng đến lúc đó không biết ngươi sẽ làm thế nào! Hai ta cũng coi như người quen, không nói lan man nữa, nếu ta bồi dưỡng ngươi, ngươi có thể mang đến cho ta cái gì?”
“Giết người!”
Tô Vũ cười hỏi: “Ngươi có thể giết ai?”
“Có thực lực, có thể giết bất cứ ai!”
Tô Vũ uống ngụm trà, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Nhân tộc thì có giết không?”
Chu Hạo cúi đầu đáp: “Ngươi nói giết, vậy thì giết!”
“Giết Hạ Ngọc Văn thì sao?”
“Y là lão sư của ta.”
“...”
Chu Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, nghiêm mặt nói: “Lão sư ta rất yếu, ngươi đã là bá chủ chư thiên, nếu ngươi thật sự muốn giết y, y cũng không ngăn được, ngươi không muốn giết y, vì sao cứ hỏi mãi?”
“...”
Tô Vũ bật cười, “Ta thích thế, ngươi quản được à? Ngươi tới bái ta làm thầy hay ta đi bái ngươi làm thầy? Lúc trước khi ta bái sư, ta phải trải qua trăm cay ngàn đắng, chịu bao gian nan hiểm trở, cuối cùng mới bái được Bạch lão sư làm thầy... Ngươi cảm thấy bái sư nhẹ nhàng lắm à?”
“Ta không trải qua điều đó.”
Chu Hạo trầm giọng, cậu không cần, Hạ Ngọc Văn thu nhận cậu rất đơn giản, mang về Đại Hạ phủ, đăng ký một chút là được, không có lưu trình gì.
Tô Vũ cười nói: “Được rồi, nói nhảm ít thôi, tới đây đánh ta một quyền thử xem!”
Oanh!
Khí tức bùng nổ, Tô Vũ không tránh không né, mặc cậu đánh một quyền vào yết hầu, hắn chẳng thèm suyễn một tiếng, tiếp tục uống trà, cười nói: “Chưa ăn cơm à?”
Ánh mắt Chu Hạo biến đổi, khẽ quát một tiếng, tốc độ nhanh hơn, ầm!
Trong nháy mắt, cậu đánh mấy chục quyền, đá mấy chục cước về phía đầu, mắt, tim, hạ thân Tô Vũ.
Khi cậu công kích hạ thân... Tô Vũ tung cước đá bay cậu ta.
Chu Hạo rơi xuống đất, sau khi đứng vững lại lao đến, hóa quyền thành trảo, đánh mệnh môn, chọc đôi mắt, cắm lỗ tai Tô Vũ...
Tô Vũ thở dài: “Quá yếu, lực lượng không đến vạn khiếu, ta còn lười chẳng buồn phòng ngự.”
Chu Hạo không hé răng, trên quyền cước tràn đầy vết máu.
Một quyền, một trảo, một chưởng... thi triển tất cả võ nghệ.
Tay đấm chân đá, lực lượng thần văn mỏng manh còn bạo phát một chút, đại khái cũng chưa đến Đằng Không, Tô Vũ chỉ cảm thấy gió nhẹ quất vào mặt, trêu chọc nói: “Quá yếu, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
Chu Hạo mặc kệ, một lát sau, cậu điên cuồng công kích yết hầu Tô Vũ, liên tiếp đánh ra mấy trăm quyền, cậu rống một tiếng, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một cây đao, cậu cầm đao chém!
Ánh lửa bắn ra bốn phía!
Tô Vũ cười nói: “Không xi nhê, quá yếu!”
Chu Hạo không để ý tới, ngay sau đó, cậu đột nhiên thiêu đốt khí huyết, Tô Vũ hơi nhướng mày, đột nhiên... Chu Hạo biến mất.
Tô Vũ sửng sốt.
Ngoài cửa lớn, Chu Hạo trầm giọng nói: “Đánh không lại, ta hù dọa ngươi một chút rồi chạy!”
“...”
Ngươi đùa ta à?!
Dọa cho ta sợ ư?
Tô Vũ câm nín, đúng, ta bị dọa rồi, đáng sợ quá cơ!
“Vào đây!”
Một lát sau, Chu Hạo lại xuất hiện, “Ta không phá được phòng ngự của ngươi, đánh tiếp cũng vô dụng.”
“Ngươi cũng biết chạy à?” Tô Vũ hơi ngạc nhiên.
Chu Hạo nhíu mày, “Ta không giết được ngươi thì chỉ có thể bị giết, vì sao không chạy?”
“Cũng đúng!”
Tô Vũ cười cười, “Cường đại hơn rồi, ngươi nguyện ý chiến đấu vì sự quật khởi của Nhân tộc không?”
“...”
Chu Hạo ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt dại ra.
Nghĩa là gì?
Tô Vũ trêu cậu, “Nói thử xem.”