Tô Vũ bật cười: “Không, đa thần văn hệ đã rút khỏi học phủ, kể cả ta, ta cũng không ở trong học phủ, lần này trở về chỉ để thăm lại chốn cũ mà thôi! Các lão, thế cục bên ngoài đã thay đổi, đơn đa chi tranh đã kết thúc! Đơn thần văn hệ xem như diệt vong, đa thần văn hệ... Cũng không được lợi ích gì! Chúng ta đã rút lui khỏi Đại Hạ phủ, rời khỏi Nhân cảnh...”
Rời khỏi Nhân cảnh!
Ánh mắt Triệu Các lão biến ảo: “Quả nhiên như thế sao? Đơn đa chi tranh... Lưỡng bại câu thương... Ai!”
Ông thở dài một tiếng, hỏi: “Sau khi ta đột phá, ra khỏi nơi đây, sẽ có kết cục gì?”
“Kết cục?”
Tô Vũ cười: “Ta không biết, Các lão hãy tự lựa chọn! Chuyện này không liên quan đến ta! Các lão cũng không cần lo lắng, lần này ta đến Nhân cảnh vì được Đại Tần vương mời về, không liên quan gì đến Các lão, cũng không liên quan đến đơn thần văn hệ.”
“...”
Đại Tần vương mời!
Triệu Các lão nhận ra hình như mình nghĩ sai rồi, cũng suy nghĩ quá nhiều, người trước mắt này... Có lẽ còn cường đại hơn sự tưởng tượng của ông!
“Vậy... Thỉnh cầu tiên sinh tiêu trừ thần văn vạn tộc, giữ lại thần văn Nhân tộc, giúp ta thăng cấp Nhật Nguyệt!”
“Các lão chắc chắn chưa? Ngươi có không nhiều thần văn Nhân tộc, chỉ có 3 cái, thần văn vạn tộc có 6 cái, đều rất cường đại...”
“Chắc chắn!”
Triệu Các lão đáp một câu, Tô Vũ mỉm cười, biển ý chí rung chuyển, Cục lông nhỏ đang ngủ bị bừng tỉnh.
“Đi ăn thần văn phi Nhân tộc của ông ấy đi, nhanh lên!”
“Phiền toái!”
Cục lông nhỏ không vui, còn có chút ghét bỏ, thần văn yếu quá, mới Sơn Hải cảnh, lại còn không thơm, nó không muốn ăn.
Thôi!
Miễn cưỡng làm cho xong, ăn xong sẽ được ngủ.
Cục lông nhỏ chợt lóe rồi biến mất, Triệu Các lão chỉ cảm thấy biển ý chí rung chuyển một chút, trong nháy mắt, biển ý chí bị xuyên thủng, trong biển ý chí, 6 thần văn vạn tộc huyền phù lập tức biến mất!
Khi ông nhận ra điều đó, khí tức 3 thần văn Nhân tộc tăng mạnh!
Sau đó lực bài xích lập tức biến mất, Thần khiếu bắt đầu tương hợp!
Ầm ầm ầm!
Biến ý chí chấn động, ông đã sắp bước vào Nhật Nguyệt, chỉ có duy nhất vấn đề là ý chí lực bài xích, thần văn bài xích nên dẫn tới Thần khiếu không thể tương hợp.
Giờ phút này, 8 Thần khiếu lập tức hợp nhất!
Ông tu luyện Thần khiếu công pháp lúc trước, thông suốt 72 khiếu, giờ phút này, 8 khiếu hợp nhất đã là Nhật Nguyệt!
Nháy mắt, 8 khiếu hợp nhất!
Oanh!
Trong hư không, một vầng trăng khuyết hiện lên.
Sau đó, các đạo khí tức trong học phủ nhanh chóng bay tới!
Nhật Nguyệt!
Có người đột phá Nhật Nguyệt!
Có người nhanh chóng tới nơi.
Người đầu tiên tới nơi là Kỷ Hồng, y cũng không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.
Không lâu sau, Ngô Nguyệt Hoa, Tề Các lão, Nhiếp lão, Hoàng lão cũng tới, hiện giờ những người này là nhân vật cao tầng của Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Khi đến Bích Nguyệt Hồ, nhìn thấy Tô Vũ huyền phù trên mặt hồ.
Mọi người đều biết không phải Tô Vũ đang đột phá, mà là đang giúp người khác đột phá.
“Tô thành chủ!”
Vài vị Các lão chấn động, chắp tay thăm hỏi, Tô Vũ mỉm cười khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Nhiếp lão và Hoàng lão, cười nói: “Hai vị lão sư, gần đây sống không tồi nhỉ!”
Hoàng lão thấy hắn, thái độ khá hiền lành, ông thở hắt ra: “Tạm được, không thoải mái bằng ngươi! Biết ngươi đã về, không ngờ ngươi lại tới đây!”
“Được Lưu Hồng nhờ vả!”
Tô Vũ bước đến, dừng trước mặt mấy người, cười hỏi: “Gần đây học phủ có ổn không?”
“Bình thường!”
Hoàng lão cười nói: “Ngươi thì sao? Lần này trở về định ở lại bao lâu?”
“Xem tình huống đi!”
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Các lão đang đột phá, cười nói: “Người càng ngày càng nhiều, ta không ở lại nữa, hai vị lão sư, nếu rảnh thì có thể tới Tô phủ tâm sự nhân sinh cùng ta. Ta còn phải đa tạ hai vị lão sư ngày xưa đã hỗ trợ, chủ trì công đạo, chủ trì chính nghĩa trong học phủ!”
Dứt lời, không đợi bọn họ đáp lời, hắn nhìn về phía Ngô Nguyệt Hoa, cười nói: “Sư nương, ta đi trước đây, chờ Liễu lão sư trở lại, sư nương có thể cùng lão sư tới chỗ ta, hiện tại không thể hàn huyên thêm nữa!”
Dứt lời, hắn biến mất, vô tung vô ảnh!
Dù là Bạch Long thì cũng không cảm nhận được hắn đã rời đi như thế nào.
Nơi xa, Bạch Long thở dài một tiếng: “Quá mạnh!”
Bên kia, Ngô Nguyệt Hoa không quá để ý, giờ phút này, bà vui vẻ ra mặt, cười lạnh một tiếng: “Liễu Văn Ngạn, hạng người vô sỉ như thế cũng xứng nhận Tô Vũ làm học sinh sao? Ăn cơm mềm cả đời, hiện tại còn muốn hưởng phúc nhờ đồ đệ ư?”
“...”
Bốn phía, đám người câm nín.
Lời này ngươi nói thôi, chúng ta không xen vào.
Hiện tại thực lực Liễu Văn Ngạn cũng rất cường đại, ông đã bước vào Nhật Nguyệt ngũ trọng, thậm chí sắp bước vào lục trọng, hơn nữa ông có một học sinh thế này, ai dám trêu chọc ông?
Không sợ chết sao?
Mọi người không nói gì, yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, hồ nước tách ra, khí tức Triệu Các lão cường đại hơn rất nhiều, thân thể dần dần khôi phục sức sống, tóc tự động cắt đứt, tóc dài xõa trên vai, khôi phục vẻ bóng bẩy lúc trước.
Ông đạp không bước ra, nhìn về phía mọi người bên hồ, liếc mắt một cái... Thiếu quá nhiều người quen.
Ông hơi khom người với Bạch lão, lại khẽ gật đầu với Kỷ Hồng, nhìn về phía những người khác, ông nhẹ giọng nói: “Xem ra ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều! Rất nhiều gương mặt cũ đã không còn, Tô Vũ... Không đơn giản đúng không?”
Nghe vậy, có người lộ vẻ kì quái, có người nhẹ giọng nói: “Chúc mừng Triệu Các lão! Tô thành chủ... đương nhiên không đơn giản! Tháng trước, hắn chém giết rất nhiều vô địch, hiện giờ là một trong những bá chủ của chư thiên, ngang hàng Bán Hoàng các tộc.”
Triệu Các lão dại ra.
Ngô Nguyệt Hoa cười lạnh: “Triệu Các lão cứ làm Các lão cho tốt đi, Chu Minh Nhân đã chết, Đại Chu phủ - chỗ dựa của ông ta bây giờ cũng đã một sự nhịn chín sự lành! Một nhà Chu gia bốn vị vô địch, vậy mà vẫn không địch lại Tô Vũ, Triệu Các lão đừng nghĩ nhiều thì hơn!”
Một nhà bốn vô địch!
Giờ phút này, Triệu Các lão chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh còn người mất, mới mười năm thôi!
Thế cục thay đổi!
Tô Vũ, một trong những bá chủ chư thiên.
Chu gia, một nhà bốn vô địch!
Đơn đa chi tranh đã kết thúc, tất cả đều đã thay đổi.
Triệu Các lão thở dài, gật đầu: “Ta hiểu! Nhờ Tô Vũ hỗ trợ, nay ta thăng cấp Nhật Nguyệt, vốn đã thiếu nợ nhân tình... Triệu mỗ, sẽ không châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”
Những người khác không nói nhiều, Kỷ Hồng cười nói: “Triệu Các lão thăng cấp là chuyện vui, đừng nhắc đến chuyện khác nữa! Hiện giờ học phủ thiếu Nhật Nguyệt, Các lão thăng cấp Nhật Nguyệt là chuyện vui lớn! Đại Hạ phủ là nơi nhân tài đông đúc... thật ra có thể bổ khuyết một vài chỗ trống!”
Thở dài một tiếng, Kỷ Hồng nghĩ tới những Nhật Nguyệt đã chết trận, quá nhiều người đã chết!
Có người cũng nghĩ đến, trầm giọng nói: “Thự trưởng, tất cả đã qua rồi, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn!”
“Ừ!”
Kỷ Hồng gật đầu, Triệu Các lão mờ mịt, nhưng cũng biết là đã xảy ra chuyện gì đó.
Giờ phút này, ông không vội quyết định làm gì, cứ phải biết rõ tình huống đã rồi tính.