Cùng lúc đó.
Ánh mắt Phù Thổ Linh dao động, má nó, lại nữa à?
Gã đã nghe nói chuyện xảy ra ở chiến trường Chư Thiên, Tô Vũ nói hắn có 8 cánh, vớ vẩn, lúc chia của gã cũng có mặt, lấy đâu ra 8 cánh?
Còn giả thiết Tô Vũ lấy được ở tầng 8... Vớ vẩn, chắc chắn không có.
Bằng không sẽ không phải chỉ có 8 cánh.
“Lòng dạ xấu xa!”
Phù Thổ Linh thầm nghĩ, ta tin ngươi nuôi nấng Phệ Thần tộc, nhưng nói là có 8 cánh thì tuyệt đối có vấn đề.
Ánh mắt gã nghiền ngẫm, cùng lúc đó, Tô Vũ nhìn về phía này.
Nhìn thẳng vào mắt Phù Thổ Linh!
Phù Thổ Linh chấn động, hắn đang nhìn ta à?
Nhìn ta làm gì?
Vì sao lại nhìn ta?
Hắn nuôi thú cưng của hắn đi, sao lại nhìn ta?
Đầu óc Phù Thổ Linh nhanh chóng chuyển động, ngay sau đó, hắn thấy hình như Tô Vũ cho ăn hơi chậm, cục lông trong tay mãi không ăn, dường như nó không quá tình nguyện!
Trong lòng Phù Thổ Linh kịch chấn!
Ngay sau đó, gã quát: “Chậm đã!”
Tiếng hét lớn khiến không ít người kinh động.
Tô Vũ bất mãn nhìn gã.
Trong lòng Phù Thổ Linh chấn động, vội nói: “Tô thành chủ... Cái kia... Thứ này dùng để nuôi Phệ Thần Thái Tử thì quá lãng phí, Phệ Thần Thái Tử không cần thứ này, không bằng bán cho ta được không?”
Tô Vũ bình thản đáp: “Không bán!”
“Đừng!”
Phù Thổ Linh hô: “Ta ra giá cao! Tinh huyết, tinh huyết Nhật Nguyệt... Không đủ thì tinh huyết vô địch, chúng ta có thể nghĩ cách!”
Tô Vũ nhíu mày: “Tinh huyết vô địch?”
“Đúng!”
Phù Thổ Linh vội vàng gật đầu, “Tinh huyết vô địch! Nếu không được... Nếu không...”
Đầu óc gã nhanh chóng chuyển động, Tô Vũ cần cái gì?
Tinh huyết vô địch ư?
Đúng, vài ngày trước có lời đồn, lời đồn... má nó, lời đồn!
Phù Thổ Linh nhanh chóng ý thức được gì đó, gấp gáp nói: “Vật gánh chịu! Một kiện vật gánh chịu đổi một mảnh, thế nào?”
“Cút!”
Tô Vũ cười lạnh, Phù Thổ Linh tiếp tục chấn động, chữ cút kia khiến gã có chút choáng váng, nhưng... sao giống như hắn đang giúp mình khai một Thần khiếu, kỳ quái vậy?
Cổ quái!
Không, hay là tên khốn này đang ban thưởng cho mình?
Má!
Phù Thổ Linh đã hiểu ra vì sao trước khi hắn cho ăn lại liếc ta một cái!
Gã hiểu rồi!
Gã thầm mắng một tiếng, nếu xảy ra chuyện, vậy ta sẽ gặp phiền toái lớn!
“Vậy thôi bỏ đi. Quá đắt, Ngũ Hành tộc ta mua không nổi, trừ đại tộc Thần Ma Tiên ra, người bình thường không trả nổi!”
Dứt lời, gã lại nói: “Dù sao ngươi cũng không cần, không dùng được thì không bằng bán cho chúng ta, giúp cường hóa Văn Minh Chí của ngươi cũng tốt!”
Tô Vũ cười nhạo: “Dù vứt đi thì cũng không cho các ngươi, càng không bán rẻ cho ngươi!”
“Haizz! Thôi bỏ đi!”
Phù Thổ Linh thở dài, “Mang ra làm đồ ăn vặt mà còn không muốn bán, cũng không muốn cường hóa binh khí, ta cũng không hiểu ngươi nghĩ thế nào nữa!”
Tô Vũ im lặng, hắn trầm tư một lát, thu hồi cục lông, cũng cất mảnh Cửu Diệp Thiên Liên kia đi.
Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Đại Hạ vương trầm giọng nói: “Đừng bán cho ngoại tộc, đây là hành động tự chuốc thêm phiền toái cho chính mình!”
Đại Chu vương khẽ thở dài: “Nếu thật sự đổi được vật gánh chịu, hoặc là giá cả thích hợp, vậy bán đi!”
Tô Vũ im lặng.
Đại Hạ vương trừng mắt nhìn Đại Chu vương, Đại Chu vương thì liếc nhìn Phù Thổ Linh, rồi lại nhìn Tô Vũ, không nói gì.
Phù Thổ Linh... Tô Vũ...
Y lại nhìn Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt đang ăn, nhưng... gia hỏa này vừa ăn cái gì, hình như hơi tạp.
Đại Chu vương vẫn tươi cười, im lặng không nói gì.
Gia hỏa Tô Vũ này... Lá gan không nhỏ, dã tâm cũng không nhỏ, cũng không biết Phù Thổ Linh kia được thuê tới hay thật sự hiểu, nếu gã hiểu... Vậy Phù Thổ Linh là một phiền toái không nhỏ.
Giờ khắc này, một đám người im lặng bình tĩnh, chỉ có mình Đại Hạ vương phẫn nộ.
Tô Vũ!
Gia hỏa này thực lực cường đại rồi thì nghĩ mình không thể làm gì hắn ư?!
Quá ngu xuẩn!
Dù Cửu Diệp Thiên Liên không hoàn chỉnh thì cũng không thể bán lung tung!
Bán cho vạn tộc chính là để lại tai hoạ ngầm!
Tô Vũ quá tự đại, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chôn xuống rất nhiều tai hoạ ngầm cho bản thân, vừa rồi cũng thế, hắn quá tự đại, cho rằng chỉ cần có một bộ trận pháp thì có thể quét ngang vô địch!
Quá vớ vẩn!
Đại Hạ vương có chút buồn bực, Tô Vũ... Không trải qua nhiều gian nan đau khổ, có lẽ hắn nên được trải nghiệm một chút!
. . .
Tô Vũ không quan tâm Đại Hạ vương nghĩ thế nào.
Giờ phút này, không ai quan tâm Đại Hạ vương nghĩ thế nào.
. . .
Trong Đại Hạ phủ, trong một đình viện xa hơn.
Bên cạnh Long Vô Ưu, vài vị Long tộc ánh mắt khác thường, giờ phút này, Long tộc hóa thành hình người, Bạch Long cũng ở đây, Long tộc truyền âm nói: “Tô Vũ có ý gì?”
“Cái gì?”
Có Long tộc khó hiểu, có Long tộc lại truyền âm: “Ngu xuẩn! Phù Thổ Linh nói vậy mà hắn thu hồi Cửu Diệp Thiên Liên, vậy mà còn ngu ngốc không hiểu sao?”
“Có ý gì?”
Có Long tộc tức giận, truyền âm mắng: “Ngu xuẩn! Nghĩa là Tô Vũ bị lời Phù Thổ Linh nói làm cho động tâm! Hắn phân vân không biết nên lãng phí Cửu Diệp Thiên Liên hay không, hay là để đổi thứ hắn cần? Hắn không thiếu bảo vật, nhưng hắn thiếu bảo vật đặc thù không thể đổi lấy!”
“Có ư?”
Có Long tộc không tin lắm, Tô Vũ sẽ bán ư?
“Dù hắn bán thì cũng sẽ không bán cho chúng ta!”
“Ngu ngốc! Hắn không bán cho chúng ta thì bán cho ai? Hắn bán cho Nhân tộc ư, Nhân tộc có bảo vật không? Có tinh huyết Vĩnh Hằng không? Có vật gánh chịu không? Dù có thì Nhân tộc cũng sẽ không mua! Mua một hai cánh thì có thể cường đại hơn một ít, nhưng Nhân tộc khan hiếm mấy thứ kia, sao có thể nguyện ý đổi!”
“Nhưng chúng ta là kẻ thù...”
“Ngu xuẩn! Chúng ta mua, chưa chắc hắn đã bán, nhưng đừng quên vị Bạch Long này, hắn chính là minh hữu của Nhân tộc! Nếu hắn đi mua thì sao? Hơn nữa, Tô Vũ không bán cho chúng ta, còn chủng tộc trung lập thì sao? Chẳng hạn như Mệnh tộc, Linh tộc, Thái Cổ Cự Nhân tộc...”
Lúc này, tất cả cự long đều hiểu!
“Hắn còn 7 cánh Cửu Diệp Thiên Liên!”
Một đám Long tộc ánh mắt khác thường.
7 cánh không ít.
“Nếu một vị Vĩnh Hằng cửu đoạn dùng, có lẽ... bước vào Hợp Đạo được thì sao? Thành Hợp Đạo, vậy chủng tộc đó sẽ có hai vị Hoàng giả!”
“Lần trước Long tộc tổn thất thảm trọng, nhưng nếu có thêm một vị Long Hoàng, vậy tất cả tổn thất đều có thể thừa nhận!”
“Đại trưởng lão rất có hy vọng!”
Đại trưởng lão, gia gia của Long Vô Ưu, người mạnh nhất Kim Long tộc, còn mạnh hơn tộc trưởng Kim Long tộc, xem như Huyết Hỏa Ma vương của Long tộc.
Giờ phút này, Long tộc quanh Long Vô Ưu phần lớn là Kim Long nhất tộc.
Tất cả Long tộc đều kích động!
Long Vô Ưu nghe lời bọn họ nói, bà hơi nhíu mày, truyền âm nói: “Cẩn thận một chút, đừng mắc mưu! Lần trước Phù Thổ Linh đã mắc mưu, trúng bẫy Nhân tộc.”
“Cái gì?”
Bọn họ không biết việc này, chuyện này không bị truyền ra ngoài, mà Long Vô Ưu đã bị hạ lệnh cấm tiết lộ, mọi người đều là thiên tài, ít nhiều vẫn có chút đạo đức.
Giờ phút này, nghe mọi người hỏi chuyện, Long Vô Ưu ngẫm nghĩ rồi nói: “Phù Thổ Linh bị Tô Vũ lừa gạt, mọi người hãy cẩn thận, Tô Vũ... vô cùng gian trá, cẩn thận hắn gạt người!”
Gạt người?
Một đám Long tộc suy tư, cảm thấy cũng đúng, nhưng chuyện này có lừa được không?
Có Long tộc truyền âm: “Không sao, nếu mua thì giáp mặt giao dịch, thanh toán trực tiếp! Cũng nghiệm hàng tại chỗ! Cửu Diệp Thiên Liên không thể tạo giả, hình dạng, khí tức, thời gian đạo văn đều cực kỳ đặc thù!”
Long Vô Ưu muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói: “Hắn là đúc binh đại sư!”
“Điện hạ lo rằng hắn đúc đồ giả ư? Đúng là phải cẩn thận điều này, nếu mua thật... vậy phải mang theo vị đúc binh đại sư đi nghiệm hàng, thậm chí là Thiên binh sư!”
Nghe vậy, Long Vô Ưu không nói gì.
Nói vậy không sai!
Thứ có thể lừa gạt Thiên binh sư vậy cũng phải là Thiên binh đỉnh cấp, thậm chí là Thần binh.
Tô Vũ sẽ dùng thứ này đi lừa đảo ư?
Vậy thì Tô Vũ là tên ngu ngốc!
Giá trị một cánh chưa chắc so được với một thanh Thiên binh cao đẳng, bởi nó không hoàn chỉnh, nếu hoàn chỉnh, đổi Thần binh cũng được.
Giờ phút này, một vài hành động nhỏ, động tác nhỏ của Tô Vũ khiến một nhóm người chú ý.
Cơ hội đây rồi!
Đúng vậy, mọi người đã nhìn thấy cơ hội.
Phù Thổ Linh đề nghị mua, tuy rằng Tô Vũ cự tuyệt, nhưng hắn không tiếp tục cho ăn nữa, đây là tin tức tốt, chứng minh Tô Vũ đang tự hỏi tính khả thi của chuyện này.