“Giám Thiên Hầu...”
Ánh mắt Tô Vũ nheo lại, giờ khắc này, hắn rốt cuộc nổi lên lòng nghi ngờ!
Có khả năng tên khốn đó đang đặt bẫy hắn.
Y đang mượn vận!
Mượn tay Tô Vũ thu thập ba mảnh nhỏ!
Đa Bảo là người của y, y cố ý ném thứ này cho người có đại khí vận như hắn, y biết có khả năng chỉ mình hắn có thể thu thập ba mảnh vỡ, đó không phải huyền học, đó là vận khí!
Y là vận linh!
Có lẽ hắn thực sự đã bị y tính kế!
Lão già này mãi không thể thu thập đủ, cho nên muốn mượn tay ta thu thập, một khi ba hợp một, mình lại nghe Giám Thiên Hầu nói rằng ba mảnh hợp một có thể phản khống Liệp Thiên bảng... Vậy chắc chắn mình sẽ kiệt lực thu thập!
Đến khi ba hợp một... Ở thời khắc mấu chốt lấy ra, có lẽ nó sẽ bị lão già kia lấy đi, hoàn thành tâm nguyện luyện hóa Liệp Thiên bảng của y!
“Vận khí quá tốt cũng không phải chuyện tốt!”
Tô Vũ bỗng nhiên cầm lấy chữ “Lục”, vận khí quá tốt không chừng là do thứ này gây ra!
Nghĩ vậy, Tô Vũ bỗng nói: “Nếu bệ hạ tấn công Thiên Uyên tộc, có lẽ sẽ có người theo dõi! Chưa chắc đã là chuyện xấu, có lẽ lão khốn kiếp kia sẽ phụ một tay xử lý Thiên Uyên Bán Hoàng!”
Đại Chu vương hơi nhướng mày, một lát sau, y mở miệng nói: “Ngươi đang nói đến... vị kia?”
“Đúng!”
Tô Vũ gật đầu, cắn răng nói: “Có khả năng ta đã bị tính kế, ta cảm thấy không quá thích hợp, làm việc tốt thường gian nan, ta còn chưa làm gì đã thuận lợi thành công! Tám chín phần mười là do lão gia hỏa kia tính kế ta!”
Đại Chu vương lâm vào trầm tư, một lát sau y nói: “Ngươi chắc chắn không phải là ngăn cản ư?”
“Đại khái là không, cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng ta suy đoán, y nhất định muốn ba mảnh nhỏ hợp nhất, hiện tại hai mảnh ở chỗ ta, nếu ba hợp một, có lẽ sẽ xảy ra biến cố!”
Biến cố có khả năng nằm ở mảnh vỡ chữ “Lục” này!
Có lẽ mảnh vỡ này đã bị động tay chân.
Đại Chu vương tự hỏi một hồi rồi nói: “Nếu ngươi phán đoán như vậy, vậy rất có ý tứ! Gia hỏa kia thực lực cường đại, trong chư thiên vạn giới, kẻ mạnh hơn y sợ là rất khó tìm. Nếu đúng như ngươi suy đoán... Tây các cũng có vấn đề đúng không?”
“Khó mà nói!”
Đại Chu vương gật đầu, suy tư gì đó, một lát sau y nói: “Nếu vậy, có khả năng vị kia sẽ không tự mình ra mặt, nhưng có lẽ chúng ta sẽ gặp được Tây các, thậm chí ở thời khắc mấu chốt, đối phương sẽ trợ giúp một tay!”
Đại Chu vương cười: “Tiền đề là suy nghĩ của ngươi là đúng, Tô Vũ, nếu ngươi nghĩ sai, chúng ta phán đoán dựa theo suy nghĩ của ngươi có lẽ sẽ xảy ra vấn đề.”
Tô Vũ nhún vai: “Đó là chuyện của các ngài, không liên quan đến ta! Ta chỉ nói ra vài phỏng đoán của mình mà thôi!”
Đại Chu vương nhẹ thở ra, gật đầu: “Ta đã biết!”
Dứt lời, y hỏi: “Không ngại cho ta xem nó chứ?”
Tô Vũ ném mảnh vỡ chữ “Lục” qua, Đại Chu vương bắt được, cầm trong tay xem xét một chút, sau một lúc lâu, y lắc đầu: “Không thấy có vấn đề gì, cũng đúng, nếu ngay cả ta cũng có thể nhìn ra thì quá tệ hại, ngươi là kẻ có bệnh đa nghi rất nặng!”
Nếu là y thì y sẽ hoài nghi sao?
Chưa chắc!
Nhưng Tô Vũ thì hình như ngay từ đầu đã không tin.
Tô Vũ cười lạnh: “Bệnh đa nghi nặng ư? Không, ta chỉ là không có nhiều bằng hữu, không có nhiều thân nhân, trừ những người này ra, ta không tin ai cả! Kể cả bệ hạ, kể cả Đại Tần vương... Dù Đại Tần vương là trụ cột của Nhân tộc, nhưng bảo ta tín nhiệm hoàn toàn cũng là chuyện không có khả năng!”
“Haizz!”
Đại Chu vương thở dài một tiếng, nhanh chóng cười nói: “Cũng tốt, không thể không có lòng phòng bị.”
Tô Vũ gật đầu, đương nhiên, đặc biệt là ngài, ta đang đề phòng ngài đây!
Ngài dám động thủ với ta, ta sẽ cho ma ma Cục lông nhỏ ăn luôn ngài!
Bí mật thần văn nhân tạo được cởi bỏ, Tô Vũ có chút thất vọng, “Vạn Pháp” là thứ tốt, nhưng hắn vốn tưởng rằng đó là một môn kỹ thuật, còn rất bội phục năng lực nghiên cứu của Văn Minh Sư Đại Chu phủ.
Giờ mới biết hóa ra không phải là kỹ thuật... mất công ta xem trọng các ngươi!
Mượn Vạn Pháp Đồ Lục giống như Tô Vũ dùng thời gian sách suy luận công pháp, tuy rằng cũng có những ý nghĩ riêng của chính mình, nhưng chủ yếu là nhờ năng lực bản thân cuốn sách!
Kết quả là năng lực nghiên cứu của người Đại Chu Phủ chưa chắc đã mạnh bằng mình!
Có lẽ còn không bằng Bạch Phong!
Quả nhiên, lão sư ta vẫn là thiên tài nghiên cứu, những người này đều né sang một bên đi!
Bạch Phong có bản lĩnh thật, Tô Vũ và người Đại Chu phủ đều cần mượn ngoại lực, không tính là thiên tài tuyệt thế chân chính.
Giờ phút này, Tô Vũ cũng biết mục đích của Đại Chu vương, bọn họ muốn tấn công Thiên Uyên giới!
Nghe rất kích thích!
Đại Chu vương lại nói: “Nếu ngươi thật sự phát hiện ra gia hỏa kia thì hãy cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách khiến hắn ngã xuống ở Thiên Uyên tộc, không cần gây thêm phong ba quá lớn nữa, nếu không, người người sẽ cảm thấy bất an, có kẻ thứ hai xuất hiện, vậy kẻ thứ ba thì sao? Đó không phải chuyện tốt!”
Tô Vũ trầm ngâm một lát, gật đầu, “Ta sẽ cố gắng tìm, tìm được rồi, ta sẽ nói cho các ngài! Nhưng nếu các ngài không giết chết hắn, ta nhất định sẽ tự mình ra tay! Chẳng những giết chết hắn, ta còn muốn tìm được kẻ ra lệnh cho hắn, kể cả khi giờ phút này kẻ đó không ở chư thiên vạn giới!”
“Đương nhiên!”
Đại Chu vương gật đầu, Tô Vũ lại nói: “Các ngài mà giết chết được hắn, vậy thì ta muốn thi thể hoàn chỉnh của hắn!”
“Cái này...”
Hơi khó!
Đại Chu vương nhíu mày, “Giết một vị cường giả Vĩnh Hằng, bảo tồn thi thể hoàn chỉnh...”
“Ta cần dùng, ta nghĩ Đại Chu vương bệ hạ có thể làm được!”
Đại Chu vương cảm khái: “Ngươi tự tin thật đấy!”
Tô Vũ ý vị thâm trường nói: “Đương nhiên, có lẽ Đại Chu vương bệ hạ đã chạm đến tấm lưới ấy từ lâu, phá nó, có lẽ... liền bước ra một bước kia!”
“Lưới?”
Tô Vũ nhếch miệng đáp: “Tùy tiện nói mà thôi, có lẽ vô địch Nhân cảnh chỉ có Đại Chu vương bệ hạ cho ta cảm giác này, dù ta vô cùng tự tin, nhưng giờ phút này ở trước mặt bệ hạ, ta vẫn thấy có điểm chột dạ!”
Đại Chu vương phì cười, “Sao có thể!”
“Sao lại không thể!”
Tô Vũ cười ha hả: “Bệ hạ đừng tự coi nhẹ chính mình, từ khi lĩnh ngộ thần văn của bệ hạ, ta liền biết hẳn là bệ hạ chiếm giữ một vị trí không nhỏ trong vạn giới!”
Đại Chu vương xua tay, “Ngươi đánh giá cao ta rồi! Thôi thôi, đi nào, trở về Đại Hạ phủ!”
Tô Vũ không nói nhiều, hắn nói thật, dù có ma ma Cục lông nhỏ trong đầu, nhưng khi ở cùng với Đại Chu vương thì hắn vẫn có chút chột dạ.
Đây chắc chắn không phải tác dụng tâm lý, mà là thật sự chột dạ.
Vị này... Có lẽ thật sự rất khủng bố!
Không sợ người xấu mạnh, chỉ sợ người xấu vừa âm hiểm vừa mạnh, vị này hội tụ cả hai yếu tố, thật đáng sợ!
. . .
Hai người nhanh chóng về tới Đại Hạ phủ.
Giờ phút này, trời đã gần sáng.
Trong Văn Minh Chí của Tô Vũ có thêm một khối mảnh nhỏ, mảnh “Vạn Pháp” của Đại Chu vương.
Hắn không để mảnh này tương hợp cùng chữ “Lục”, mà là tách ra dùng trang sách trấn áp, thậm chí chữ “Lục” còn để ở chỗ ma ma Cục lông nhỏ.
Giám Thiên Hầu muốn làm gì?
Không sao cả!
Tô Vũ hiểu một điều, trước khi ba mảnh nhỏ tương hợp, dù Giám Thiên Hầu có muốn làm gì thì y cũng sẽ không ra tay, sẽ không gây ra phiền toái cho Tô Vũ.
Mượn vận!
Tô Vũ hiểu một chút về tâm tư Giám Thiên Hầu, vị gia hỏa vận linh đắc đạo này đang mượn vận khí chính mình, hoặc có thể nói đang thêm vận khí cho chính mình, muốn mình giúp y hoàn thành chuyện mấy vạn năm cũng chưa hoàn thành.
Y đơn độc đối phó với Thiên Uyên Bán Hoàng hay Đại Chu vương thì đều khó khăn.
Hiện tại có Tô Vũ, có lẽ y có thể thuận lợi lấy đi, ý nghĩ của y hay thật.