Tô Vũ nhìn về nơi xa, nhìn Liễu Văn Ngạn, nhìn những người Liễu Thành khác, hắn lớn tiếng quát: “Các vị lão sư thấy sao? Hôm nay Tô Vũ ta nên tắm máu chạy trốn khỏi Nhân cảnh, hay nên buông tha cho người này? Nếu muốn chạy thoát khỏi Nhân cảnh, các vị lão sư có nguyện cùng ta cao chạy xa bay, gia nhập thánh thành không? Ta tự tin rằng mình có thể đột phá vòng vây chạy thoát, chờ ta mở ra thông đạo Tử Linh, dù Đại Tần vương đến đây thì ta vẫn tin rằng mình có thể chạy thoát!”
Lời này vừa nói ra, tứ phương rung động!
Nơi xa, đám ngoại tộc cũng vô cùng rung động!
Đại chiến sắp bùng nổ?
Nếu xui xẻo, hôm nay những người ở đây đều sẽ xong đời, Tô Vũ muốn mở thông đạo Tử Linh thoát khỏi Nhân cảnh!
Mà quyền chủ đạo của chuyện này lại nằm trong tay những người Liễu Thành!
Còn Đại Chu vương thì... không ai quan tâm!
Lời ngươi nói không tính!
Kẻ định đoạt là đám người Liễu Văn Ngạn!
Giờ khắc này, ánh mắt tứ phương hội tụ về phía đám người Liễu Thành.
Bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?
Sẽ cùng Tô Vũ phá vòng vây, hay khuyên bảo Tô Vũ buông tha Đại Nguyên vương, mâu thuẫn hôm nay kết thúc bằng việc Đại Nguyên vương mất đi hai thân?
Lúc này mọi người mới thật sự hiểu về Tô Vũ!
Hắn quá kiêu ngạo, quá hung hăng!
Cũng quá bá đạo!
Hắn không cúi đầu, cũng không muốn giải quyết hòa bình, kẻ có thể khuyên hắn hình như chỉ có phụ thân và vài vị lão sư của hắn!
Lão sư hắn mà chết, phụ thân mà chết chết, chỉ sợ trong chư thiên vạn giới này không còn ai có thể khuyên bảo hắn, quản thúc hắn!
Đây là một vị bá chủ không thể uy hiếp!
. . .
Giờ phút này, sắc mặt mấy người Liễu Văn Ngạn đều biến ảo.
Triệu Lập và Triệu Thiên Binh cũng từ bỏ đúc binh, đều đi ra ngoài.
Triệu Lập nhíu mày, nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, lại nhìn Bạch Phong, cuối cùng nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: “Tô Vũ, tuy chúng ta không thích cường giả Nhân cảnh lục đục với nhau, nhưng chúng ta sinh ra làm người, sinh ở Nhân cảnh, lớn lên ở Nhân cảnh! Tam thân Đại Nguyên vương mất khống chế, chưa chắc là cố ý nhằm vào, Tô Vũ... Nghe ta khuyên, việc này... dừng ở đây thôi!”
Rõ ràng là Đại Nguyên vương bị giết hai thân, giờ phút này mọi người lại nói như thể Tô Vũ đã phải chịu ủy khuất và vũ nhục lớn lao!
Nhưng... Không một ai lên tiếng nghi nghị.
Dù sao cũng là Đại Nguyên vương chủ động tập kích Tô Vũ, mọi người đều thấy!
Dù là người Đại Nguyên phủ thì cũng chỉ biết cảm thấy bất đắc dĩ và bi ai.
Đúng vậy, không ai ngờ tới việc Đại Nguyên vương bỗng nhiên nổi điên.
Hiện tại, kết cục của Đại Nguyên vương do mấy người Liễu Văn Ngạn quyết định, do Tô Vũ quyết định.
Mà Tô Vũ lại cảm thấy mình chịu nhục nhã, cảm thấy Nhân cảnh cố ý nhằm vào hắn... Không ai có thể biện minh, bởi vì sự thật chính là như thế!
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng: “Tô Vũ, thôi bỏ đi, cùng lắm thì chúng ta rời khỏi Nhân cảnh, không cần thiết đánh chết Đại Nguyên vương! Nếu Nhân cảnh không chào đón chúng ta, vậy thì rời đi, mọi thù hận tự nhiên sẽ tan thành mây khói!”
Ông thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ và thống khổ.
Bên cạnh, Bạch Phong nghiến răng nghiến lợi: “Lần này trở về Nhân cảnh, chúng ta nghĩ bây giờ Tô Vũ đã có lực lượng, có năng lực, có thể giúp Nhân tộc một phen, ai thèm để ý thánh địa chó má, thánh chủ chó má gì kia! Kết quả các ngươi cưỡng ép hết lần này đến lần khác, vô sỉ! Chúng ta nghĩ Tô Vũ làm chủ nhân thánh địa thì có đủ danh nghĩa để giúp Nhân tộc một chút, cường giả Nhân tộc thì ghê gớm lắm sao? Đại Nguyên vương không phải là bị đồ đệ của ta nhẹ nhàng chém giết tam thân ư?!”
Anh rất phẫn nộ!
Nhìn tứ phương, anh càng thêm tức giận: “Một đám vô sỉ, Nhân cảnh chó má, thánh địa chó má, không có cũng chẳng sao! Ở chư thiên vạn giới, chúng ta sống còn dễ chịu hơn!”
Phẫn nộ!
Bi ai!
Thất vọng!
Giờ khắc này, dường như đa thần văn hệ đã chịu ủy khuất lớn lao, nhục nhã vô hạn, một đám nắm chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
. . .
Lúc này, Tô Vũ đang tự hỏi một vấn đề.
Mấy người này đang diễn kịch hay là nghiêm túc?
Rõ ràng ta đang chiếm cứ ưu thế, đánh thắng Đại Nguyên vương, các ngươi nói vậy... Ta mà không lộ ra biểu tình ủy khuất thì sai quá là sai!
Vì thế, Tô Vũ cũng đành lộ ra cảm xúc phẫn nộ, nghẹn khuất, thất vọng!
Ta tới giúp Nhân tộc, vậy mà các ngươi đối xử với ta như thế!
Lúc này, các vô địch đều cảm thấy không còn mặt mũi, đúng vậy, Tô Vũ sống ở bên ngoài rất tốt, vậy mà lại bị Đại Nguyên vương tập kích tại đây, nếu hắn là kẻ yếu, vậy chẳng phải sẽ bị giết hay sao?
Đại Chu vương, Đại Hạ vương đều không cho Tô Vũ giết người, cái này... đúng là có vẻ ỷ nhiều hiếp ít!
Quá đáng!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy có đạo lý, thật sự có hơi quá đáng!
Rõ ràng là liên minh, vậy mà hiện tại lại muốn ép đám người Tô Vũ rời khỏi Nhân cảnh, chỉ sợ, về sau sẽ không còn bất cứ cơ hội hợp tác nào nữa!
Cách đó không xa, sắc mặt Đại Nguyên vương biến ảo: “Mọi tội lỗi đều là của bổn vương! Tô Vũ, không phải ngươi cảm thấy oan khuất sao? Bổn vương tự làm tự chịu, việc này không liên quan đến người khác, ta sai, không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cổ thành và Nhân tộc. Nếu ngày nào đó ta hóa thành Tử Linh, ngươi hãy tìm ta tái chiến!”
Dứt lời, gã tự đánh một chưởng về phía đầu mình!
Gã muốn tự sát!
Đại Nguyên vương gã tam thân hợp nhất, cảm xúc mất khống chế, bị phẫn nộ và sát ý bao trùm, làm ra việc tập kích Tô Vũ, khiến Nhân tộc đối địch cổ thành, việc này thậm chí ảnh hưởng đến sự tồn vong của cổ thành!
Đây là tội lớn!
Nếu thế... Ta sẽ lấy máu mình chấm dứt việc này!
Giờ khắc này, Tô Vũ đánh ra một quyền, ầm một tiếng, đánh bay gã!
Hắn cười lạnh: “Thôi! Không so đo với ngươi! Ngươi mà chết thật, chỉ sợ Nhân tộc sẽ mắng chết Tô Vũ ta, Tô Vũ ta bức tử vương giả khai phủ, Đại Nguyên vương, ngươi tính kế hay lắm, sắp chết còn rửa sạch thanh danh, vì Nhân tộc mà tự sát! Còn Tô Vũ ta sẽ bị bêu danh muôn đời, quả là một kế hay, quá độc, nếu ngươi chết... chắc Tô Vũ ta sẽ bị Nhân tộc mắng vạn năm!”
Đại Nguyên vương sửng sốt: “Ta không có ý đó...”
Tuy có vẻ là đúng!
Nhưng gã không có ý này!
Hiện tại Tô Vũ nói vậy, gã suy nghĩ một chút, cũng đúng, Tô Vũ bức tử một vị vương giả khai phủ, dù hắn có lý, nhưng người chết là trên hết, chỉ sợ Tô Vũ hắn sẽ mang tiếng xấu muôn đời!
Nói như vậy là mình không thể chết được ư?
Trong lúc nhất thời, Đại Nguyên vương cảm thấy mờ mịt.
Ta không chết được, nhưng sống sót... hình như Tô Vũ cũng sẽ phẫn nộ, hiện giờ muốn chết mà cũng không thể sao?
Cách đó không xa, khóe miệng Đại Chu vương run rẩy một chút!
Thật giỏi!
Tiểu tử này lập tức xoay chuyển càn khôn, lời hay ý đẹp bị hắn cướp hết rồi!
Tô Vũ cười lạnh: “Thôi, các ngươi muốn làm sao thì làm, lần này ta trở về là để chúc thọ phụ thân ta, tiệc mừng thọ kết thúc, ta sẽ rời khỏi Nhân cảnh! Một đám tranh quyền đoạt lợi, buồn cười đến cực điểm, Nhân cảnh có thể tồn tại bao lâu cũng khó nói, nhưng lại tranh đoạt quyền lợi ghê tởm đến thế!”
Dứt lời, Tô Vũ đạp không rời đi, tiếng cười lạnh vang vọng thiên địa: “Tô Vũ ta không thèm làm bạn với các ngươi!”
“...”
Một câu này mắng hết mọi người!
Các vị vô địch, các vị cường giả đều mang vẻ mặt khác thường, nhưng không thể phản bác.
Người ta... Có lẽ thật sự không thèm quan tâm vị trí chủ nhân thánh địa!
Kết quả, ngày đầu tiên mở họp đã rối loạn thành như vậy, đúng là một trò cười lớn, một vị vương giả khai phủ tập kích Tô Vũ trong lúc mở họp... Đây chính là trò cười mà vạn giới đều muốn xem!
Liên minh không thành, ngược lại thành kẻ thù!
Phía sau, sắc mặt Đại Nguyên vương khó coi, gã cắn răng nói: “Tô Vũ, đây chỉ là lỗi của một mình ta, sao lại lan đến cả Nhân tộc! Nguyên Tề Phong ta nguyện chịu trừng phạt, chỉ hy vọng Tô thành chủ tiếp tục tham gia hội nghị thánh địa, không cần bởi vì một mình ta mà liên lụy đến cả Nhân tộc!”
Ta cầu ngươi tới tham gia!
Ý gã chính là như vậy!
Gần đó, Đại Chu vương thở dài một tiếng: “Tô thành chủ đại nhân đại lượng, có một số việc... Tộc chúng ta sẽ trả cho ngươi một công đạo, hy vọng thành chủ tiếp tục tham dự hội nghị thánh địa!”
Tô Vũ đang ép y phải cúi đầu!
Được thôi, cho ngươi mặt mũi.
Làm gì căng?!
Tô Vũ đã đi xa cười lạnh nói: “Nói sau đi, chỉ hy vọng ngày mừng thọ phụ thân ta sẽ không chịu ảnh hưởng!”
“Đương nhiên!”
Đại Chu vương thở dài một tiếng, thấy Tô Vũ rời đi, y nhìn về phía Đại Nguyên vương, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, lại nhìn những người khác, y thở dài: “Giải tán đi, thật là... Haizz!”
Tiếng thở dài bất đắc dĩ bi ai không nói nên lời.
Y nói: “Ta đi tâm sự cùng Tô Vũ, lão Hạ, ngươi chú ý lão Nguyên, xem xem có thể vãn hồi lại không, tam thân mất hai thân... Tô Vũ... vô địch dưới cửu đoạn!”
Y thở dài một tiếng, nhanh chóng rời đi!