Cấm Thiên vương có huyết mạch thuần túy lại là phản đồ.
Đây là phán đoán của Đại Chu vương.
Tô Vũ không cãi lại, dù sao hắn cũng không có chứng cứ.
Nhìn Diệt Tằm vương còn đang giận dỗi, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Diệt Tằm vương tiền bối, vậy là lúc trước không phải ngài tiếp xúc với Thiên Nghệ giáo chủ à?”
“Hả? Đương nhiên là không!”
Diệt Tằm vương câm nín, “Ta gặp gã làm gì!”
Tô Vũ lẩm bẩm: “Nói như vậy nghĩa là đối phương biết tới sự tồn tại của ngài. Xem ra kẻ thay đổi huyết dịch của ngài đã nói toàn bộ mọi chuyện cho vị kia biết, cho nên khi gặp Thiên Nghệ giáo chủ, đối phương mới cố ý hiển lộ ra tiêu chí huyết mạch.”
Đại Chu vương cảm thấy rất hợp lý, khẳng định kẻ phản đồ đã từng hành động.
Tô Vũ lại nói: “Năm đó bọn họ gặp nhau ở Tinh Lạc sơn, Đại Chu vương bệ hạ, ngài nói xem, có thể tìm được chứng cứ ở Tinh Lạc sơn không?”
Tinh Lạc sơn!
Đại Chu vương hỏi thẳng: “Ngươi muốn tiếp tục tra xét?”
Tô Vũ lắc đầu, “Không phải tiếp tục tra xét, ta đang lo lắng oan uổng người khác mà thôi. Đại Chu vương, ta cảm thấy hành vi của ngài không thích hợp, Diệt Tằm tiền bối có vấn đề, ngài liền miệt mài theo đuổi tìm hiểu. Cấm Thiên vương chỉ bị hoài nghi, ngài đã muốn giết chết gã... Cách đối xử quá khác nhau, không phải là có ân oán riêng gì đó chứ?”
Đại Chu vương ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Có thể là cảm giác, với chúng ta mà nói, có đôi khi cảm giác rất quan trọng! Ngươi cũng là cường giả, ngươi nên biết, khi nguy cơ buông xuống, khi suy đoán công pháp, rất nhiều thời điểm đều phải xem cảm giác.”
Tô Vũ cười hỏi: “Lại hỏi ngài chuyện nữa, di tích Tây Nguyên là do ai chứng đạo? Không phải đó là địa bàn Ngục vương sao?”
“Ta!”
Diệt Tằm vương rầu rĩ lên tiếng.
Tô Vũ nhíu mày, “Ngài?”
“Là ta!”
Diệt Tằm vương buồn bực đáp: “Không phải ngươi vừa nhìn thấy rồi sao?”
“Ta còn tưởng rằng chỉ là di tích tầm thường, không ngờ lại là di tích Tây Nguyên, chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Vốn dĩ đã không có!”
Diệt Tằm vương bổ sung: “Trừ hai kiện vật gánh chịu, còn lại chẳng có cái gì hết, à nhưng Thiên Nguyên khí thì có không ít.”
Đại Chu vương giải thích: “Nếu đã an bài thân phận cho ngươi, chắc chắn di tích Tây Nguyên phải để cho ngươi chứng đạo, ngươi không chứng đạo mới là không bình thường, hẳn là ngươi có chút huyết mạch cảm ứng nên mới phát hiện ra di tích kia.”
“Ừ.”
Diệt Tằm vương gật đầu, “Nhưng các ngươi không nói thì thôi, vừa nói... Ta cảm thấy hình như có người từng đến đó rồi!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Cấm Thiên vương thì sao?”
“Gã ư?”
Đại Chu vương đáp: “Sau này gã trực tiếp chứng đạo ở chiến trường Chư Thiên.”
Tô Vũ ngoài ý muốn, “Gã trực tiếp chứng đạo? Sao bây giờ gã mới là Vĩnh Hằng tứ đoạn?”
Chứng đạo ở chiến trường Chư Thiên, đa số vừa chứng đạo đã là tam đoạn!
Diệt Tằm vương chen vào: “Gã chứng đạo chưa lâu, hơn nữa gia hỏa này tu luyện lực lượng giam cầm, lực lượng giam cầm khá khó tu, thủ đoạn giam cầm của gã rất mạnh!”
Đại Chu vương nói: “Không sai, lực lượng giam cầm của gã rất cường đại, ngươi phải biết rằng con đường này tương đối khó đi. Thân thể gã chỉ có thể nói là bình thường, nhưng đạo thần văn lại khá cường đại!”
Tô Vũ nghe vậy liền lâm vào suy tư.
Trong ấn tượng của mọi người, đạo thần văn mạnh nhất cũng chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng.
Nhưng trên thực tế, đạo thần văn có thể tiếp tục cường đại hơn, cường đại đến mức có một ngày thần văn sẽ trực tiếp hóa thành quy tắc, trở thành tồn tại phía trên Hợp Đạo!
Cho nên, đạo thần văn có tính ẩn nấp rất mạnh!
Nếu đối phương thật sự là hậu duệ của Ngục vương thượng cổ, truyền thừa không đứt, vậy gã sẽ biết tam thân pháp là rác rưởi, thần văn có thể hóa thành quy tắc, cho nên khả năng cao đối phương vẫn luôn chủ tu đạo thần văn mà không phải đạo thân thể.
Lực lượng giam cầm cũng là một loại quy tắc thần văn chứ không phải quy tắc thân thể!
Tô Vũ nghĩ đến đây, hắn liền mở miệng nói: “Vậy nhất định đối phương có một thần văn vô cùng cường hãn, thậm chí đã dung hợp quy tắc thần văn. Nếu Cấm Thiên vương có một thần văn như vậy thì có thể chắc chắn rằng gã là phản đồ! Có lẽ lực lượng giam cầm cũng là Ngục vương truyền thừa! Ngục vương đi theo đạo này.”
Đại Chu vương gật đầu, thật sự là như thế.
Lực lượng huyết mạch... nói thật, tới cảnh giới Nhân vương ai cũng sẽ có thứ này, có thể truyền thừa, nhưng chưa chắc có thể vượt qua tiền bối, còn đạo thần văn thì lại có hy vọng.
Cho nên, truyền thừa chân chính kỳ thật chính là lực lượng quy tắc, mà không phải lực lượng huyết mạch.
Lực lượng huyết mạch chỉ là quan hệ huyết thống.
Truyền thừa lực lượng quy tắc mới là quan hệ truyền thừa.
Đại Chu vương mở miệng: “Giả sử gã là phản đồ, xét từ điểm này, vậy sẽ có không ít biện pháp để nghiệm chứng! Biện pháp đơn giản nhất chính là huyết mạch bất đồng, trình độ dung hợp không giống nhau! Ban đầu khi Diệt Tằm dung hợp cũng có triệu chứng bài xích, chính hắn không để ý, cho rằng mới vừa thức tỉnh.”
“Nếu Cấm Thiên thật sự là huyết mạch Ngục vương. Vậy rất đơn giản, lấy chút máu Diệt Tằm dung nhập vào thân thể gã, nếu không bài xích, gã nhất định là huyết mạch Ngục vương!”
Đại Chu vương đề nghị: “Việc này ngươi không cần phải xen vào, kế tiếp ta sẽ đối phó, ta sẽ cho Diệt Tằm đi nghiệm chứng một chút!”
Điều này cũng đúng.
Dù Cấm Thiên vương bị rút ra huyết mạch Ngục vương, nhưng bản chất gã vẫn vậy.
Nhưng nếu đối phương chỉ là đồ đệ của hậu duệ Ngục vương đã chết, mà không phải hậu duệ vậy thì vô dụng.
Nhưng nếu muốn nghiệm chứng thì có rất nhiều thủ đoạn.
Tô Vũ thản nhiên đáp: “Tùy các ngươi, ta và gã vốn không quen biết. Ta chỉ có một yêu cầu, ta muốn thi thể gã!”
Nghe rất tà ác!
Nhưng Đại Chu vương lại không trách cứ gì, y nói: “Vài lần thử của ngươi có lẽ đã khiến đối phương nhận ra! Có lẽ gã sẽ nghĩ mục tiêu hiện tại của chúng ta chính là Diệt Tằm.”
Y nhìn Diệt Tằm vương, dặn dò: “Sau khi trở về, ngươi nên làm gì thì cứ làm đó là được, đừng để trong lòng là xong! Không cần vẽ rắn thêm chân thêm, giả vờ diễn xuất gì cả, càng đừng giả vờ ủy khuất hay không cam lòng linh tinh.”
Dù Diệt Tằm vương bị hoài nghi, với tính tình của y, chưa chắc y đã biết có người đang thử mình.
Cho nên hoàn toàn không cần quan tâm mới là tốt nhất.
Coi như không biết tình huống là xong việc!
Nếu mà diễn... Có lẽ sẽ bị nhìn thấu, dù sao thử đến mức Diệt Tằm vương cũng phải hoài nghi vậy thì quá rõ ràng!
Có điều Diệt Tằm vương cảm thấy Đại Chu vương lại đang nhục nhã chính mình.
Cái gì gọi là không để trong lòng là được?
Tim đau quá!
Ta có ngốc như vậy không?
Diệt Tằm vương cảm thấy mình khá thông minh đấy chứ, chỉ có thể nói rằng, đám tiểu nhân âm hiểm suốt ngày không làm chính sự, chỉ biết đi tính kế người khác.
Người đứng đắn ai lại suốt ngày bày mưu tính kế?
Người đứng đắn suốt ngày tu luyện mới đúng!
Khó trách thực lực Văn Minh Sư rất yếu!
Diệt Tằm vương thầm khinh thường trong lòng, có tinh lực như thế sao không tu luyện cho tốt, tính kế mãi có mạnh lên được không?
“Được rồi, đừng mắng ta nữa, Văn Minh Sư không yếu, nếu yếu thì Văn vương đã không áp chế Võ vương!”
Đại Chu vương không có hứng nhiều lời với y, xua tay nói: “Ngươi về trước đi, bọn họ mà hỏi ngươi thì cứ nói là Tô Vũ không có vấn đề gì!”
“Ta...”
Diệt Tằm vương muốn phủ nhận mình đang nghĩ cái này, không mắng chửi trong lòng, nhưng thấy cả Đại Chu vương và Tô Vũ đều không thèm để ý, y cảm thấy không thú vị, hừ một tiếng, xoay người rời đi!
Đám người không thú vị!
Đi tới cửa, y ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Không được truyền ra ngoài, bằng không... Ta sẽ không khách khí!”
Đại Chu vương cười đáp: “Biết rồi, đi đi! Chuyện nhỏ thôi ấy mà!”
“...”
Rất lớn đấy!
Trong lòng Diệt Tằm vương cảm thấy thấp thỏm, có chút bất đắc dĩ, đành phải rời đi.