Diệt Tằm vương vừa đi, Tô Vũ và Đại Chu vương liếc nhau, không ai bảo ai đều phá ra cười lớn.
Vừa rồi không tiện cười thành tiếng, nay Diệt Tằm vương đã đi, thật sự là nhịn không nổi nữa.
Đại Chu vương cười đến đau cả thắt lưng, không khỏi cảm khái: “Lam Thiên... Yêu nghiệt! Đáng tiếc con đường hắn chọn chú định là khó đi. Vạn đạo hợp nhất, quy tắc bất đồng, đạo bất đồng, muốn dung hợp lại thì khó khăn quá lớn! Có khả năng hắn sẽ rất mạnh, nhưng muốn chạy đến Hợp Đạo thậm chí hơn nữa thì gần như không có khả năng.”
Tô Vũ gật đầu, “Nhưng cũng không phải là không có hy vọng. Chẳng hạn như xử lý một vị chủ nhân quy tắc, hoặc là chủ nhân quy tắc ngã xuống, hắn vẫn có hy vọng tu hú chiếm tổ!”
Đại Chu vương lại cảm khái: “Quả nhiên ngươi đều hiểu!”
Vẻ mặt Tô Vũ rất bình tĩnh, “Ta hiểu cũng không kỳ quái, Đại Chu vương hiểu mới là lạ!”
Đại Chu vương mỉm cười, “Dù sao cũng tu luyện thần văn nhiều năm, ít nhiều gì thì vẫn có chút kinh nghiệm.”
“Ha hả!”
“Ha hả!”
Hai người lại nhìn nhau cười, rồi Tô Vũ nghi hoặc hỏi: “Đại Chu vương bệ hạ sao không tự mình thống soái Nhân tộc?”
“Ta không thể.”
“Không thể?”
Tô Vũ cười: “Sao lại vậy được, ta thấy hiện tại có không ít vô địch phục Đại Chu vương!”
Đại Chu vương hỏi ngược lại: “Nhân tộc cần cái gì? Cần dạng thống soái như thế nào?”
“Như Đại Tần vương ư?”
“Đại Tần vương không tồi, nhưng vẫn khiếm khuyết vài thứ, ví dụ như thực lực, vận khí, máu lạnh, trí tuệ!”
Y đang nhục nhã Đại Tần vương.
Tô Vũ trộm ghi âm, Đại Chu vương bình tĩnh nói: “Ngươi không lưu lại được đâu, đừng phí công!”
Tô Vũ câm nín, không thu nữa.
Đại Chu vương nghiêm túc nói: “Lão Tần hay ta thì đều thiếu một vài thứ! Kỳ thật ngươi cũng không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng có thể ngươi là lựa chọn duy nhất hiện tại! Ngươi làm loạn!”
“Làm loạn?”
Tô Vũ suy tư, Đại Chu vương nói thẳng “Ngươi đang làm loạn! Không có ngươi tồn tại, ta tin rằng mình có thể đảm bảo trong 50 năm tới đại chiến chư thiên sẽ không bùng nổ. 50 năm sau, có rất nhiều người để lựa chọn. Hạ Long Võ, Chu Thiên Phương... rất nhiều người khác, kỳ thật chỉ cần cho bọn họ vài thập niên thì vẫn có hy vọng.”
“Sớm hay muộn Nhân tộc cũng sẽ nhất thống, đây là tất nhiên!”
Đại Chu vương nghiêm túc nói: “Ngươi phải tin tưởng điểm này, Nhân tộc... Nhất định sẽ nhất thống, nhưng ta cảm thấy chưa chắc là hiện tại. Kết quả ngươi là nhân tố bất ngờ, lúc này ngươi đứng ra, ngươi gây rối loạn, rút ngắn thời gian, vì thế... hiện tại ngươi là lựa chọn duy nhất!”
Tô Vũ phì cười, “Ta lợi hại như vậy sao?”
“Không sai!”
Đại Chu vương nhìn hắn, “Ngươi đang tự coi nhẹ chính mình à?”
“Không hề, quả thật ta rất lợi hại!”
Đại Chu vương bật cười.
Y lại nói: “Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ tiếp tục mở họp! Ngày kia là tiệc mừng thọ của phụ thân ngươi, chúng ta sẽ rời đi, ta sẽ không mang quá nhiều người, lão Hạ, lão Chu đều ở lại, ta chỉ mang Diệt Tằm, Cấm Thiên, Thiên Nguyên, Long Võ, mấy người này thôi...”
Y dặn dò: “Ngươi cần che giấu giúp chúng ta, nếu ngày mai thuận lợi, ngày kia tổ chức tiệc mừng thọ, ngươi có thể lên làm chủ nhân thánh địa. Đại yến thiên hạ, chúng ta đều sẽ tới chúc mừng! Khi đó, ngươi cần che giấu sự thật chúng ta đã rời đi, ta sẽ để lại mấy thần văn hóa thân tại đây... Nhưng không thể động thủ, động thủ sẽ bại lộ!”
“Thời gian quá gấp!”
Tô Vũ vuốt cằm. “Đợi chút đi, ta còn có vài việc chưa làm, phải tranh thủ mau chóng xong xuôi!”
“Tiếu Khẩu Liên?”
Tô Vũ liếc mắt nhìn y, “Bệ hạ, đừng tự bại lộ nữa, ta dám chắc rằng trong chư thiên vạn giới hiện giờ, người biết Tiếu Khẩu Liên không quá 5 người!”
Đại Chu vương vuốt mũi, “Ta chưa từng thấy, chỉ thuận miệng đoán thô, không ngờ vài ghi chép thượng cổ truyền ra lại là thật.”
“Tùy ngài thích nói sao thì nói! Bệ hạ, ta muốn hỏi một câu, chiến trường Chư Thiên đã mở ra bao nhiêu năm rồi?”
“Đại khái 990 năm, cơ bản là vậy!”
“Đủ ngàn năm thì đồ cổ sẽ xuất hiện sao?”
Đại Chu vương lắc đầu, “Không phải thế, tình huống đồ cổ thế nào thì ta không rõ lắm, nhưng ta biết một điều, trong tình huống bình thường, Nhân tộc ở vào thế yếu thì đồ cổ sẽ không tới, trừ khi Nhân tộc áp chế vạn tộc...”
“Ngoài ra, ta nhắc ngươi một câu, đừng xúc phạm quy tắc quá nhiều!”
Tô Vũ ngạc nhiên, “Vì sao?”
“Bởi vì chiến trường Chư Thiên được quy tắc bảo hộ, lực lượng quy tắc hình thành một màng bảo hộ ở chiến trường Chư Thiên, ngươi xúc phạm nó, tiêu hao lực lượng quy tắc sẽ dễ dẫn tới màng bảo hộ xuất hiện lỗ hổng, một khi bị phát hiện, rất có thể sẽ khiến đối phương nhân cơ hội lẻn vào Chư Thiên chiến trường.”
Y biết rất nhiều.
Tô Vũ thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, về cơ bản thì đã hiểu, hắn hỏi: “Mệnh tộc bên kia, một khi lực lượng quy tắc tiêu hao quá lớn, bên kia có khả năng sẽ bị đột phá đúng không?”
“Ngươi cũng biết không ít, đúng là có khả năng này!”
Đại Chu vương đáp: “Cho nên Mệnh tộc trung lập thì để bọn họ trung lập đi. Tránh cho Mệnh tộc nổi điên, tự đi tấn công lực lượng quy tắc, dẫn tới xuất hiện lỗ hổng.”
Giờ phút này, Tô Vũ xem như đã biết rõ tình huống.
Nói chuyện phiếm cùng Đại Chu vương khá thoải mái, vị này gần như cái gì cũng biết, nếu không biết thì chỉ cần đề điểm một ít, y sẽ lập tức biết.
Quả nhiên không hổ là đại âm vương!
Cái gì cũng hiểu!
Đại Chu vương đứng dậy, đoạn nói: “Ta đi trước đây, ngươi nên kiềm chế một chút, cẩn thận kẻo có người ám sát!”
“Ta không sợ.”
“Ta biết ngươi có chỗ dựa, nhưng nếu loại cường giả như Thiên Cổ ẩn núp tiến vào Nhân cảnh, chưa chắc ngươi có thể ngăn cản!”
Đại Chu vương dứt lời liền mỉm cười rời đi.
. . .
Đại Chu vương đi rồi, Tô Vũ đang tự ngẫm lại về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Đúng lúc này lại có người tới!
Là đám người Liễu Văn Ngạn.
Vừa vào cửa, Bạch Phong liền hỏi: “Có đi không?”
“Đi đâu?”
“Về cổ thành!”
Tô Vũ buồn cười, “Lão sư, ta về cổ thành làm gì? Chuyện của ta còn chưa xong xuôi mà.”
“Bị người nhằm vào như vậy mà còn không đi? Trước kia ngươi không phải như vậy, ngươi sẽ không nhẫn nhịn...”
Tô Vũ trêu anh: “Nhằm vào? Lão sư, không phải ta đã đánh bạo Đại Nguyên vương sao? Ngài quá hẹp hòi, chuyện quá khứ thì cho qua đi! Sao lại thù dai như thế?”
Bạch Phong không còn lời gì để nói!
Ngươi cút đi!
Tên khốn này, ta bất bình thay ngươi, vậy mà hóa ra ngươi không tức giận.
Anh còn nghĩ rằng Tô Vũ đang tức chết ở đây.
Bạch Phong buồn bực, mà Liễu Văn Ngạn đứng một bên lại không thèm để ý chuyện này, ông nói: “Hình như chủng tộc tới ngày càng nhiều, ngươi và Đại Nguyên vương đấu xong, một đám sứ giả nữa lại tới, nói là chúc thọ Tô Long.”
Tô Vũ hết sức hài lòng, cá cắn câu rồi!
Hơn nữa, sau khi đấu một trận với Đại Nguyên vương hôm nay, có lẽ vạn tộc sẽ tin chắc rằng mình tuyệt đối không bán Cửu Diệp Thiên Liên cho Nhân tộc, Nhân tộc không có tiền, lại còn nhằm vào Tô Vũ, Tô Vũ bán cho Nhân tộc mới là lạ.
Mấy người đang trò chuyện, ngoài phòng, có người cao giọng nói: “Ngũ Hành tộc tiến đến bái phỏng Tô thành chủ!”
“Cút!”
Tô Vũ quát: “Phù Thổ Linh, đừng chơi trò này với ta, ta biết ngươi nghĩ gì, không bán, cút!”
“...”
Ngoài phòng.
Phù Thổ Linh tái mặt.
Cút mẹ nhà ngươi đi!
Là ngươi bảo ta tới, hiện tại lại diễn trò với ta đấy à?
Bên cạnh, trưởng lão vội vàng khuyên gã đừng nóng giận, kiên nhẫn một chút, hiện tại chỉ sợ Tô Vũ đang nổi nóng, bây giờ tới bái phỏng là muốn nhân cơ hội nói nhiều vài câu với Tô Vũ, dùng bảo vật trấn an Tô Vũ.
Phù Thổ Linh miễn cưỡng mỉm cười, gã lại nói: “Tô thành chủ đừng hiểu lầm, Phù Thổ Linh không có ý gì khác, chỉ là hôm nay thấy thành chủ chịu nhục, Phù Thổ Linh cảm thấy đồng cảm, cố ý tiến đến bồi thành chủ uống một chén...”
“Cút!”
“...”
Phù Thổ Linh rất muốn giơ ngón giữa vào mặt hắn, má nó, ngươi diễn kịch diễn đến nghiện rồi đúng không?
Được!
Ta đi!
Gã không hề nhiều lời, truyền âm với trưởng lão: “Hiện tại bỏ qua đi, hắn như vậy cũng chẳng thể trao đổi gì, không thì ngày mai lại đến!”
“Ta lo rằng ngày mai có nhiều người tới, gia hỏa này sẽ tăng giá!”
“Không đâu, trưởng lão yên tâm đi!”
Phù Thổ Linh lười nói thêm, trưởng lão đành phải cùng rời đi, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Cửu Diệp Thiên Liên đừng bị bán hết nha!