Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2447 - Chương 2447: Tiêu Chuẩn Kép

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2447: Tiêu Chuẩn Kép
 

Phía dưới, ở bên phía Đại Hán phủ, Lưu Vô Thần thấy bốn phương an tĩnh bèn ho nhẹ một tiếng: "Tô thành chủ, tự tiện xông vào nhà ngươi đích thật là không đúng, bất quá giết sạch thì cũng quá nghiêm trọng. . . Những người kia còn trẻ, có lẽ cũng chỉ là hành vi vô ý. . ."

Tô Vũ nhìn về phía Lưu Vô Thần, người này bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Ý của ta là chẳng phải Tô thành chủ có thể liên thông Tử Linh giới vực sao? Ngài hãy xem thử xem có thể tìm về thân Tử Linh của bọn họ được không? Cũng làm cho Trương Hách tướng quân có thể được an ủi, mặt khác, hi vọng Tô thành chủ có thể cho ra chút đền bù tổn thất. . ."

Nói trắng ra là xử lý qua loa, làm cho việc này qua đi lại nói.

Bù đắp chút ít đối với Tô Vũ cũng không tính là gì.

Muốn thân Tử Linh thì cứ kéo dài là được, ai biết có chuyển đổi thành Tử Linh hay không?

Nếu chuyển đổi, thực lực mỏng manh thì có lẽ cũng đã chết, ngươi biết đến đâu để tìm?

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Đền bù tổn thất? Muốn thân Tử Linh? Cần thiết sao? Ta giết bọn họ, người nhà của họ cảm thấy không ổn liền tới giết ta! Giết không được ta thì bỏ xuống tâm tư báo thù đi! Ta đâu có sai, vì sao ta lại phải đền bù tổn thất? Nếu ta tự tiện xông vào phủ đệ của Đại Tần vương để dò xét bảo vật, đạp lên ảnh chụp của Đại Tần vương cùng phụ thân ngài ấy. Đại Tần vương giết ta thì ta cũng tự nhận bản thân không may! Chỉ đơn giản như vậy! Không phải hết thảy mọi chuyện đều cần lý do, cần lời nhắn nhủ! Ta còn giết cả đám Trí vương kia kìa, Thiên Cổ kêu ta cho lão bàn giao, ta cần phải làm thế sao? Ta giết Huyết Hỏa, Ma Hoàng cũng bắt ta bàn giao, ta sẽ nghe theo ư?"

Tô Vũ cười nhạo một tiếng, khịt mũi coi thường!

Bên phía Đại Kim phủ, Phủ chủ hít vào một hơi, cuối cùng đành mở miệng nói: "Nhưng bọn hắn dù sao cũng là Nhân tộc chứ không phải kẻ địch!"

Tô Vũ nhìn về phía ông, mở miệng nói: "Ta cảm thấy trong mộ tổ của Đại Kim vương có bảo vật, giờ ta muốn đào mộ lên để trộm bảo, Đại Kim phủ các ngài có đáp ứng không? Đáp ứng thì ta sẽ đi ngay, Đại Kim vương có thể giết ta thì ta đành nhận! Ta bị giết, sẽ không tới đòi các ngươi đền bù tổn thất!"

Phủ chủ Đại Kim phủ thoáng cau mày, "Tô thành chủ, chỗ ngươi chẳng qua chỉ là phòng ở, không giống với mộ tổ."

Tô Vũ cười nhạo, "Có gì khác biệt? Chỉ là bởi vì thực lực ta mạnh mẽ nên các ngươi mới không dám trêu chọc! Vậy ta hỏi ngài, những năm qua Đại Kim phủ hoặc là các đại phủ khác có ai dám tự tiện xông vào phủ đệ của các ngài không? Nếu như có thì kết quả như thế nào?"

Một bên, Hạ Hầu gia nhíu mày, "Những năm này dĩ nhiên là không có, nhưng khi mới khai phủ thì có rất nhiều kẻ muốn lẻn vào các phủ. . . Đều bị giết hết rồi, giết nhiều nên cũng không ai dám nữa."

Tô Vũ lại hỏi: "Đại Kim phủ có từng phát sinh việc này không?"

Hạ Hầu gia muốn mở miệng, Tô Vũ lại đưa tay ngăn y, hắn nhìn về phía Phủ chủ Đại Kim phủ, bình tĩnh lặp lại: "Đại Kim phủ đã từng phát sinh chuyện này chưa?"

Phủ chủ Đại Kim phủ yên lặng một hồi, cuối cùng đành phải thành thật trả lời: "Có."

"Kẻ lẻn vào đó, các ngài đã xử lý thế nào?"

Ông lại một lần nữa yên lặng.

Lát sau, bị Tô Vũ nhìn chằm chằm khiến toàn thân rét run, Phủ chủ Đại Kim phủ đành thở dài đáp: "Giết."

"Sau đó có bồi thường cho chúng không? Có nói xin lỗi không?"

". . . Không!"

Tô Vũ cười lớn, "Ngươi xem, rốt cuộc là ai dùng tiêu chuẩn kép mà nói đó chỉ là phòng ở mà thôi? Phòng ốc của các ngươi xưng là phủ đệ, cho nên không thể tự tiện xông vào! Tô Vũ ta chẳng lẽ không phải? Bởi vì nhà của ta giá rẻ hơn à?"

Hắn khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Ta hỏi lại các ngươi, bọn chúng tiến vào nhà ta có mục đích gì?"

Không ai lên tiếng trả lời.

Tô Vũ thản nhiên tự đáp: "Di tích!"

"Ta lại hỏi tiếp nhé, Phủ chủ các đại phủ đều có di tích, trong ngày thường có kẻ muốn xông vào di tích của các ngươi, các ngươi xử lý như thế nào?"

"Giết!"

Phía dưới có người đáp lại một câu.

Tô Vũ cười khẽ, "Được rồi, có người nói di tích Nam Nguyên không phải là của Tô Vũ, vậy di tích của các đại phủ thì là của Phủ chủ à? Nếu nói ai phát hiện thì là của người đó, ta phát hiện ra thì vì sao đó lại không phải của ta? Đã như vậy, xâm nhập phủ đệ của ta, mong muốn trộm lấy di tích, ta giết thì có vấn đề gì sao?"

Giọng hắn cực kỳ u lãnh: "Chư vị, đây chính là hiện thực! Bởi vì các ngươi cảm thấy ta yếu, cảm thấy ta còn trẻ, cảm thấy ta không giết được các ngươi nên các ngươi không sợ! Lá gan lớn như vậy sao không đi tranh đoạt chức Phủ chủ đi? Hiện tại, ta mạnh lên rồi, các ngươi liền muốn nói lý! Khi ta yếu ớt, tại sao không ai ra đòi lí lẽ với ta?"

"Ta nói với các ngươi về thực lực, các ngươi lại nói với ta về đạo lý! Ta và các ngươi đàm luận về đạo lý, các ngươi lại lái sang thực lực. Rốt cuộc là đạo lý quan trọng hay là thực lực quan trọng hơn?"

Im ắng.

Đại Hán vương nhẹ nhàng thở hắt ra, mở miệng nói: "Mọi người nghe thấy rồi đấy, việc này dừng ở đây đi! Còn chuyện con trai Trương Hách tướng quân bị giết. . ."

Tô Vũ ngắt lời ông: "Không, nếu đã nói đạo lý, nói về thực lực, ta hy vọng những kẻ đã từng lén đến nhà ta hãy đứng ra trả cho ta công đạo!"

Hắn bình tĩnh nói: "Khí tức của bọn hắn, ta vẫn nhớ kỹ! Nhất là có kẻ đạp lên ảnh chụp của phụ thân và ta. Ta nhớ rõ khí tức của chúng, nhớ rõ hết thảy về chúng! Bọn hắn hủy đi hết thảy hồi ức tươi đẹp của tuổi thơ ta, hủy đi hết thảy kí ức của ta tại Nhân cảnh, thật sự cho rằng ta không biết sao? Thật sự cho rằng ta không rõ tình hình ư?"

". . ."

Một đám người không nói gì, Đại Hán vương nói việc này dừng ở đây được rồi, Tô Vũ còn không vui, hắn muốn tìm ra những kẻ đã lẻn vào nhà hắn lúc trước!

Muốn những kẻ đó trả công đạo cho hắn!

Vậy rốt cuộc nên bàn về thực lực hay là đạo lý đây?

Cả hai đều không dễ nói.

Đây là một trong những đạo lý ở chư thiên vạn giới, vạn giới đều nắm rõ, phủ đệ của cường giả thì không thể xông vào, dám vào, ngươi chết cũng đáng, chuyện này rất bình thường!

Chẳng qua là trước đó mọi người không để ý đến. . . Hoặc nên nói là vô thức không nghĩ đến điểm này.

Bởi vì Tô Vũ quật khởi quá nhanh, nhà của hắn. . . thật sự chỉ là căn hộ bình thường.

Không giống mấy vị Đại Tần vương, phủ đệ chính là phủ đệ, phòng ở. . . Đã sớm không còn từ lâu, đào ở đâu ra phòng ở?

Cường giả vạn giới muốn quật khởi đều cần một quá trình!

Cuối cùng, nơi thường xuyên ở thì mới là phủ đệ.

Mà Tô Vũ thì không có phủ đệ chuyên thuộc về hắn, nơi hắn ở thời gian dài nhất chính là căn hộ cũ, hiện tại nó không còn nữa, trong lần đại chiến trước đã triệt để hóa thành phế tích!

Đại Hán vương cũng thấy bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Tô thành chủ, việc này. . . Ta cảm thấy không bằng bỏ qua đi, mọi người cũng không phải cố ý, trong quá trình quật khởi của bất cứ cường giả nào đều sẽ kết xuống một chút thù hận, cũng đâu thể chém tận giết tuyệt! Thành chủ bây giờ có thực lực thao thiên, không bằng đại nhân đại lượng, buông xuống việc này đi. . ."

Tô Vũ cười nói: "Mặt mũi của Đại Hán vương dĩ nhiên là ta phải nể rồi! Hôm nay Đại Hán vương mở miệng, ta liền tha cho mạng chó của những tiểu tặc kia vậy!"

Tô Vũ nở nụ cười, giống như hắn vừa làm việc đại thiện.

Dưới đài, mấy người lại cười không nổi.

Tô Vũ quá mức bá đạo!

Đại Hán vương cũng không muốn nói thêm gì ở vấn đề này nữa, rất nhanh ông mở miệng nói: "Việc này, mọi người còn nghi kị gì nữa không?"

Không một ai lên tiếng.

Nếu còn nói có, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Bên phía Đại Kim phủ, Trương Hách cũng cúi đầu trở về, không nói một lời, hệt như vừa rồi gã chưa từng lên tiếng.

Tìm Tô Vũ báo thù ư?

Gã không có bản lĩnh này, cũng không dám.

Lần này đứng ra đến nói chuyện cũng là hành vi trong tình huống không có cách nào khác, bằng không. . . Có một số việc nên đi qua thì cứ bỏ qua đi, gã căn bản không làm gì được Tô Vũ.

"Nếu không còn gì nữa thì bắt đầu quyết nghị vấn đề thứ hai đi!"

Bình Luận (0)
Comment