Rất nhanh.
Tô phủ.
Tô Vũ mới bàn xong chuyện giao dịch với người ta, người vừa đi, Liễu Văn Ngạn đã đến, ông cấp tốc nói: "Quyết nghị Thánh Địa đã qua, hiện tại đang đề cử chủ nhân Thánh Địa, bên phía Đại Kim phủ, Trương Hách nói ngươi giết con của gã. . . Việc này có hơi phiền toái!"
Tô Vũ cười mỉm: "Phiền toái?"
Liễu Văn Ngạn nhíu mày, "Đúng vậy, phiền toái! Vô duyên vô cớ lại giết hắn. . ."
"Hắn tiến vào nhà ta, tự tiện xông vào để trộm cướp trọng bảo, ta giết hắn thì có vấn đề gì?"
Tô Vũ tỏ ý xem thường!
Đúng vậy, hắn không thèm để ý, lúc trước giấu giếm chỉ là bởi vì thực lực không đủ mà thôi.
Bây giờ, hắn đã là cường giả.
Tô Vũ thản nhiên nói: "Nói thẳng ra thì nhà ta đặt tại chư thiên vạn tộc chính là đạo tràng! Đặt tại các đại phủ chính là phủ đệ! Ngươi tự tiện xông vào Hạ gia, Tần gia, Chu gia, bất luận là nhà nào thì bị giết là chuyện hiển nhiên, có gì để nói?"
Chẳng qua mọi người lấn lướt lúc trước hắn còn trẻ, thực lực còn yếu mà thôi.
Hiện nay, người nào dám xông vào phủ thành chủ trong cổ thành?
Người nào dám xông vào Tô phủ?
Không ai dám hết!
Bởi vì hiện tại thực lực của hắn mạnh mẽ!
Sau lưng của hắn có thế lực lớn làm chỗ dựa!
Cho nên, Tô Vũ cũng không để ý.
Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: "Dù thế nào thì cũng không quá thỏa đáng, dễ bị bọn hắn nhằm vào."
Tô Vũ cười đáp: "Lão sư, ngài ấy. . . Ta cảm thấy ngài lo lắng quá mức rồi!"
Nói xong, Tô Vũ cười đứng lên: "Ta đi cùng ngài tới xem một chút, không sao đâu! Nói thật, chủ nhân Thánh Địa chỉ là treo cái danh mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ảnh hưởng gì sao?"
"Trần sư bá cũng lo lắng quá rồi, ta giết thì còn có lý do, ngài ấy giết vậy thì sẽ không ổn!"
Tô Vũ cười xòa: "Việc nhỏ ấy mà, không cần lo lắng!"
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, "Ngươi. . . thôi ngươi tự quyết định đi! Có lẽ ta vẫn không buông xuống được, ngươi cũng biết tâm tư ta mà, ta hy vọng đa thần văn được Nhân tộc tán thành, cho nên vẫn không thể tự tại như ngươi."
Tô Vũ gật đầu, "Ta biết! Đây cũng là lẽ thường thôi, từ nhỏ ngài đã có liên hệ với đa thần văn hệ, vài chục năm nay đa thần văn là tín ngưỡng của ngài, vì đa thần văn, ngài cũng từ bỏ rất nhiều thứ. . . Bây giờ, chấp chưởng Thánh Địa là danh chính ngôn thuận, đại chúng tán thành. . . Ta biết, ngài rất hi vọng ta có thể nắm giữ vị trí này."
Liễu Văn Ngạn gật đầu, đúng vậy, ông hi vọng Tô Vũ có thể ngồi lên vị trí đó!
Tô Vũ chẳng hề ôm nhiệt huyết như vậy, không nguyện ý để hắn làm thì thôi, không nguyện ý thì hắn bèn tới chư thiên làm lão đại!
Thế nhưng Liễu Văn Ngạn lại hi vọng đa thần văn có thể được cả Nhân tộc tán thành.
. . .
Tô Vũ biết ý nghĩ của Liễu Văn Ngạn, vị này đã phế 50 năm lại vẫn không nguyện ý rời đi, không chịu từ bỏ, vẫn muốn trọng chấn đa thần văn. Có nhiều thứ đã trở thành chấp niệm.
Nhưng đối với Tô Vũ mà nói, thật sự không được làm Thánh chủ thì đó cũng chẳng phải việc gì to tát.
Còn về Liễu Văn Ngạn, mọi thứ để nói sau vậy.
. . .
Trong đại điện.
Tô Vũ giậm chân tiến vào, hắn liếc mắt nhìn quanh một vòng, mấy người dồn dập rụt đầu, Tô Vũ cười khinh miệt một tiếng!
Hắn biết mà!
Còn 6 nhà không đáp ứng trùng kiến Thánh Địa!
Cũng biết người nào đang giật dây Trương Hách ra bênh vực kẻ yếu, cáo trạng Tô Vũ.
Tô Vũ cũng lười nói thêm gì, bỏ qua các vị Phủ chủ hai bên, dứt khoát hiên ngang đi lên đài cao, ngồi xuống vị trí bảo tọa không người ở giữa.
Cúi nhìn đám người phía dưới, Tô Vũ chắp tay với Đại Hán vương, cũng bỏ qua Đại Nguyên vương.
Đại Hán vương không nói gì, Đại Nguyên vương cũng yên lặng không để ý.
Tô Vũ thản nhiên nói: "Chẳng phải có người gọi ta tới để thẩm vấn công đường sao? Ra nói chuyện đi!"
Bên chỗ Đại Kim phủ, sắc mặt Trương Hách trắng bệch.
Nửa ngày sau gã mới đi ra, cúi đầu trầm giọng nói: "Tô thành chủ, ngày đó tại Nam Nguyên con trai ta đã bị giết. . ."
Tô Vũ ngắt lời nhận luôn: "Là ta giết!"
Toàn trường yên tĩnh!
Nhóm Hạ Long Võ cũng không khỏi nhìn về phía Tô Vũ, bọn họ cảm thấy Tô Vũ chưa chắc đã phủ nhận, thế nhưng hắn thừa nhận cũng quá dứt khoát!
Lời này vừa nói ra, có người vội vàng lên tiếng: "Tô thành chủ, ngài cũng không thể nói lung tung. . ."
Tô Vũ thản nhiên ngắt lời: "Không phải nói lung tung, chính là ta giết!"
"Tàn sát đại tướng xong, Tô thành chủ lại muốn làm Thánh Chủ sao?"
Có người giận dữ quát.
Tô Vũ trừng mắt, sát khí ngang tàng tỏa ra, lạnh lùng nói: "Im miệng! Từ bao giờ đến phiên ngươi tới nghi vấn ta? Ngươi ở phủ nào? Là thân phận gì? Tới lượt ngươi chen lời à?"
Dưới đài, thân thể người kia run lên, cắn răng nói: "Thực lực thành chủ mạnh mẽ nên muốn giết ta ngay trước mặt Đại Hán vương và các vị khác phải không? Lời thật thì khó nghe, thành chủ không nghe nổi trung ngôn, sao còn dám hi vọng ngày sau có thể dẫn đầu Thánh Địa..."
"Ồn ào!"
Một tiếng quát nhẹ, người kia phun máu tươi, Đại Hán vương gấp gáp vươn tay chặn dư ba, ông nhìn về phía Tô Vũ, khẽ nhắc: "Tô thành chủ!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Nể mặt Đại Hán vương, tha cho ngươi khỏi chết!"
"Dẫn đầu Thánh Địa? Lời thật thì khó nghe?"
Tô Vũ lãnh khốc cất tiếng: "Nếu ta trở thành chủ nhân Thánh Địa thì không cần trung ngôn! Không cần thánh đạo! Thế cục bây giờ mà còn muốn lôi kéo? Còn muốn ta phải nghe các ngươi, làm một con rối bị giật dây? Nực cười! Ngày đó ở trên đảo Thiên Hà, Đại Chu vương đã hỏi, nếu là ta là vua thì ta sẽ làm như thế nào?"
"Ngày đó, ta đã trả lời rồi! Phục ta chính là Nhân tộc, không phục ta thì giết!"
Một chữ "Giết" lay động nhân tâm, sát khí ngút trời.
Tô Vũ từng giết quá nhiều cường giả!
Dưới Hợp Đạo hắn đều đã giết qua, kể cả Vĩnh Hằng cửu đoạn!
Ở đây, bất kỳ người nào dù là vài vị vô địch hay Nhật Nguyệt có thể giết vô địch, tuyệt đối không có ai giết nhiều bằng Tô Vũ, thậm chí gộp chung tất cả lại có khi vẫn chưa bằng được hắn.
Nói Hạ Long Võ là đồ tể, không, phải là Tô Vũ mới đúng!
Giờ phút này, Tô Vũ lãnh khốc vô cùng, "Ai nấy đều bọc mình thành củ hành rồi? Cần các ngươi tới dạy ta chấp chưởng toàn cục thế nào à? Ta chấp chưởng Thánh Thành, giết cho chư thiên sợ hãi, vạn tộc không dám trêu chọc. Ngày nào Tô Vũ này chưa chết, ngày đó vạn tộc còn sống trong lo lắng, ta cần nói rõ lí do gì với các ngươi? Cần học cái gì từ các ngươi nữa?"
"Con trai của Trương Hách là do ta giết, ngày đó những kẻ đã chết đều là ta giết! Nếu không phải vì thời gian không đủ, thực lực không đủ, ngày đó kẻ nào tiến vào cửa nhà ta thì một tên cũng không để lại!"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Đó là đạo tràng của Tô Vũ, là phủ đệ của ta! Không hỏi trước mà đến thì chính là kẻ trộm, là trộm, là tặc! Bây giờ có kẻ nào dám không hỏi mà tự tiện xông vào đạo tràng của ta ư? Nói cho cùng vẫn là do ta quá yếu, thực lực không đủ mạnh nên các ngươi mới lấn ta! Có ai dám xông phủ đệ của mấy vị vô địch không? Bị giết rồi thì có người nào dám thả cái rắm sao?"
Hắn cười lạnh nói tiếp: "Các ngươi chưa bị ta giết sợ phải không? Vạn tộc dám vào phủ đệ của Tô Vũ này sao? Hay các ngươi cảm thấy ta giết không được Nhân tộc? Không giết được các ngươi?"
An tĩnh.
Sát khí lay trời!
Không có bất kỳ lời giải thích, cũng không có bất kỳ sự cứu vãn, chính là do hắn giết!