Các tộc đều đang thương lượng, đang nghị luận.
Nghị luận chuyện Tô Vũ trở thành chủ của Nhân tộc, dù cho chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa thì cũng rất đáng được chú ý.
Cùng một thời gian ấy.
Thiên Uyên tộc.
Thiên Uyên Bán Hoàng ngồi trong đại điện, đại điện hắc ám vô cùng, toàn bộ Thiên Uyên giới đều là một màu u tối, nơi này bóng đen bao phủ đã lâu.
Ông ta vừa đuổi lâu chủ Nam lâu đi.
Giám Thiên Hầu muốn đổi lấy chữ "Đồ", nằm mơ đi.
Thiên Uyên Bán Hoàng vuốt ve mảnh vỡ trong tay, phía trên mảnh vỡ chỉ có một chữ: “Đồ”.
Mà nhìn kỹ lại, trên mảnh vỡ giống như có vô số thân ảnh hiển hiện, vô số hình dạng lấp lóe, có cường giả các tộc, cũng có cả thiên tài các tộc.
Thiên Uyên Bán Hoàng vuốt ve thứ này, nửa ngày sau, mảnh vỡ giống như hiển hiện ra một đạo thân ảnh, nhưng rất nhanh thân ảnh này lại tán loạn.
Thiên Uyên Bán Hoàng hơi hơi nhíu mày, không tiếp tục quản hư ảnh kia, ông lại mau chóng triệu hồi ra một cái bóng mờ, hư ảnh dần dần ngưng luyện, mơ hồ có nét giống Hạ Long Võ.
Ông cau mày, chần chờ một chút, trên ngón tay xuất hiện một giọt huyết dịch cực kỳ hắc ám, huyết dịch dần dần phủ tới hư ảnh.
Phốc!
Một ánh đao chém thẳng về phía ông ta.
Huyết dịch của Thiên Uyên Bán Hoàng trong nháy mắt bị đánh thành khói bụi.
"Ý chí mạnh mẽ như thế sao?"
Thiên Uyên Bán Hoàng thì thào một tiếng, lòng ông ta có điểm tiếc nuối, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, không thể hiện ra hình bóng Tô Vũ."
Ông suy nghĩ một chút, không để ý tới thứ này nữa mà mở miệng nói: "Người đâu!"
Rất nhanh, có người tiến vào, toàn thân tối tăm đều bao phủ trong áo bào đen, giọng nói u lãnh vang lên: "Hoàng."
"Lối đi Tử Linh mở ra chưa?"
"Vẫn chưa."
Thiên Uyên Bán Hoàng trầm ngâm một hồi, mở miệng phan phó: "Thu hút một nhóm quân chủ đến đây, lâu chủ Nam lâu đến là do Giám Thiên Hầu cử tới, y mong muốn đổi lấy mảnh vỡ Liệp Thiên bảng trong tay ta. Ta lo lắng người này không đổi được sẽ ôm tâm tư khác."
"Hoàng, dù cho Giám Thiên Hầu tự mình đến, một khi bước vào Thiên Uyên giới cũng sẽ bị Hoàng giết chết!"
Thiên Uyên Bán Hoàng khẽ gật đầu, nơi đây có sức áp chế giới vực, Giám Thiên Hầu còn chưa có bản lĩnh phá vỡ Thiên Uyên giới, ông chỉ là có chút lo lắng mơ hồ khó tả trong lòng.
Suy nghĩ một chút ông ta nói: "Vẫn nên chuẩn bị sớm đi, xem như phòng ngừa vạn nhất!"
"Vâng!"
Người tới rất nhanh đã rời đi.
Chờ hắc ảnh đi rồi, Thiên Uyên Bán Hoàng mới thầm lẩm bẩm: "Giám Thiên Hầu thì ta cũng không sợ. . . Sợ là sợ Nhân tộc. . . có thể Nhân tộc đã thông suốt rồi!"
Nghĩ đến đây, ông ta chần chờ một chút vẫn lấy ra một vật, đó là một hắc cầu. Ông nhìn thoáng qua mảnh vỡ trong tay, rồi ném hắc cầu vào mảnh vỡ, rất nhanh làn khói đen đã toát ra.
Một lát sau, một bóng mờ hiển hiện, đó là một bóng người với sắc mặt hư ảo, thoạt nhìn biểu cảm hơi đờ đẫn.
Thiên Uyên Bán Hoàng nhìn hư ảnh này, cất tiếng: "Ngươi vẫn còn, nói như vậy là chủ nhân của ngươi còn chưa chết? Quả nhiên, Phần Hải không phải vị kia, ta đã nói mà, Phần Hải ngu ngốc như thế làm sao có thể là vị kia!"
Hư ảnh hơi hơi chấn động một cái, ánh mắt dần thanh tỉnh hơn, rất lâu sau mới khó nhọc cất tiếng: "Có việc. . . Mau nói. . . Không có thời gian lãng phí. . ."
"Ngươi chuyển cáo cho chủ nhân của ngươi, ta cần biết được động tĩnh gần đây ở Nhân tộc, nhất là cử động của Đại Tần vương, Đại Chu vương, Đại Hạ vương, Đại Minh vương!"
"Chủ nhân. . . Không cần thiết phải để ý tới ngươi!"
Thiên Uyên Bán Hoàng nghiêm mặt, "Chủ nhân của ngươi có thể đã quên, nhưng ngươi vẫn còn nằm trong khống chế của ta! Ta có thể tìm tới ngươi, không sớm thì muộn sẽ có thể tìm được hắn."
Hư ảnh mỉm cười, "Ta chẳng qua chỉ là con chó do chủ nhân nuôi. Bất cứ lúc nào cũng sẽ tự bạo, ngươi tìm tới ta thì có ích lợi gì?"
Thiên Uyên Bán Hoàng yên lặng một hồi, cuối cùng mở miệng nói: "Bảo hắn giúp ta tra một chút đi, ta tự có hồi báo, ta có thể ra tay giết một vị Hợp Đạo vì hắn, trao đổi này rất đáng giá! Ngày xưa lúc hắn muốn giết Diệp Bá Thiên, không phải ta cũng đã giúp đỡ sao?"
Hư ảnh yên lặng một hồi, rất nhanh bèn nói: "Ta sẽ chuyển lời tới chủ nhân!"
"Vậy là tốt nhất!"
Rất nhanh, hư ảnh đã tiêu tán.
Thiên Uyên Bán Hoàng nhẹ nhàng gõ gõ bàn, vì sao ta lại mơ hồ cảm thấy bất an nhỉ?
Thiên hạ này, ta không ra ngoài giới vực thì người nào có thể giết nổi ta?
Không một ai có thể!
Hồng Mông hay Thiên Cổ đều vậy, tới Thiên Uyên Giới Vực cũng sẽ bị áp chế, mình hoàn toàn có khả năng nghiền ép bọn họ!
"Là Giám Thiên Hầu sao?"
Thiên Uyên Bán Hoàng nghĩ đến chữ “Đồ” đã bại lộ, đối phương có lẽ thật sự đã động tâm tư, đáng tiếc, thứ này ông ta tuyệt đối sẽ không thể cho đi, thậm chí ông cũng muốn nắm giữ Liệp Thiên bảng, vật kia rất hữu dụng!
Đáng tiếc, Giám Thiên Hầu quá mạnh!
. . .
Mà lúc này Tô Vũ đang ngồi đợi đại trận thành hình.
Nếu mà không làm tốt thì sẽ không kịp thời gian mất.
Đại Chu vương nói ngày mai họ sẽ đi, chuyến lần này có khi Cấm Thiên vương cũng sẽ bị xử lý, nếu vị này chết rồi thì ai sẽ chế tạo đại trận cho mình?
Về phần có khả năng Cấm Thiên vương hoặc là Diệt Tằm vương giở trò, Tô Vũ hoàn toàn không thấy lo lắng, Đại Minh vương mới là người chủ trì đại trận, mấu chốt là nếu có ai giở trò bị phát hiện thì sẽ phải tự bạo.
Phản đồ chân chính sẽ không ngu ngốc như thế.
Đại Chu vương cùng Đại Hạ vương còn đang ở bên cạnh quan sát kia kìa.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Hừng đông ngày mai Tô Vũ sẽ tới Nam Nguyên, các vị Đại Chu vương cũng phải rời đi, dùng thần văn để chế tạo phân thân giả tới yểm trợ cho Tô Vũ, cũng không biết thần văn này có đáng tin cậy hay không?
Còn nữa, ý của Đại Chu vương là y chỉ đem Hạ Long Võ, Cấm Thiên vương, Diệt Tằm vương rời đi, lần này mang Cấm Thiên vương theo, chẳng biết đối phương liệu có hoài nghi gì không?
Còn nữa, làm sao y có thể mang đi nhiều người đến Chư Thiên chiến trường như vậy?
Cần trấn thủ yểm trợ cho họ không?
Truyền tống đến Thiên Uyên giới cực kỳ xa xôi, thậm chí còn sát gần Thần giới, một khi tiến đánh thất bại thì tin tức bại lộ rất nhanh, như vậy kết cục sẽ rất tệ, dễ dàng bị vây chặt tại Thiên Uyên giới.
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, nơi xa bỗng nhiên có một người đi tới, đó là một vị Nhật Nguyệt cảnh.
Thấy giữa sân nhiều cường giả như vậy, vị Nhật Nguyệt này liền thấy thấp thỏm, cung kính khom người với chư vị vô địch, Cấm Thiên vương đang đúc trận, nhìn thoáng qua liền không vui mở miệng: "Lão Thất, có việc gì thế?"
"Đại nhân, Nhị công tử và Cửu công tử nổi lên xung đột vì một số việc vặt trong lúc tu luyện, hai người động thủ đánh đến tối mày tối mặt, lão nô không ngăn cản nổi, đại nhân. . ."
"Làm càn!"
Cấm Thiên vương khẽ nhíu mày, "Ta biết rồi, ngươi trở về trấn áp chúng đi! Cứ bảo ta nói, còn dám quấy rối thì toàn bộ đều bị phạt!"
"Vâng!"
Cường giả Nhật Nguyệt nọ cấp tốc thối lui.
Đại Chu vương chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh Tô Vũ, khẽ cười nói: "Không biết hả? Từ mấy năm trước Cấm Thiên đã thu nô bộc, Nhị công tử và Cửu công tử là học trò của Cấm Thiên. Hai người đó đều hết sức có thiên phú, thế nhưng không ai phục ai, thường xuyên ẩu đả, chúng ta đều biết một chút."
Tô Vũ cười gật gật đầu, mở miệng nói: "Thực lực người kia cũng không tệ, Nhật Nguyệt thất trọng."
"Đúng thế, năm đó cũng là thiên tài từng lên Liệp Thiên bảng, đáng tiếc sau này bị thương, Cấm Thiên cứu được hắn, hắn bèn tự nguyện làm nô, những năm qua chuyên quản lý việc vặt cho Cấm Thiên."
Tô Vũ lại gật đầu, bên kia, Cấm Thiên vương không để tâm tới chuyện này, tiếp tục giúp đỡ đúc trận.
Tô Vũ ngáp một cái, cười nói: "Bệ hạ nhắc đến lại khiến ta nghĩ tới một chuyện, tử vệ hoặc là nô bộc của chư vị bệ hạ từ Sơn Hải trở lên cũng phải đăng ký!"
Đại Chu vương nhìn hắn, "Cái này mà cũng cần sao?"
"Đương nhiên!"
Tô Vũ cười một tiếng, liếc qua lão Thất mới rời đi, truyền âm: "Vị này gần đất xa trời, ta thấy tử khí quanh thân khá nhiều, lớn tuổi mà trước kia còn thụ thương, đáng tiếc!"
"Tử khí?"
Đại Chu vương như có điều suy nghĩ, Tô Vũ vẫn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, ta là tổ tông của tử khí đó!
Ai có thể che giấu được ta?
Lưỡng giới sinh tử, Tử Linh quen thuộc với tử khí, đại khái đều khó mà cảm ứng được, duy chỉ có Tô Vũ sinh tử mỗi thứ một nửa nên cực kỳ mẫn cảm với mấy thứ này.
Đại Chu vương khẽ gật đầu, "Đúng là già rồi!"
Tô Vũ mỉm cười, ngài biết thì tốt, vị này bỗng nhiên tìm đến Cấm Thiên vương, có lẽ là có vấn đề, Tô Vũ lười quản nhiều, Đại Chu vương đang ở đây, ít ra thì vẫn rất yên tâm.
Còn chuyện mà họ nói với nhau dường như cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là chút sự tình bé như móng tay mà đáng giá để đi một chuyến sao?
Nhị công tử, Cửu công tử. . . Hai người học sinh mà thôi, chút chuyện ẩu đả đánh nhau như vậy thì một Nhật Nguyệt thất trọng chẳng lẽ còn không thể tiện tay trấn áp được à, dĩ nhiên có lẽ vị lão nô này không dám.
Tô Vũ cũng lười truy cứu, không liên quan gì tới ta hết.
Đại Chu vương cũng không đề cập tới việc này nữa, y hỏi: "Nghĩ ra ngày mai lấy tên gì cho Thánh Địa chưa?"
Tô Vũ cười đáp: "Nghĩ ra rồi, Vũ Hoàng phủ! Tưởng nhớ Tinh Vũ Nhân Hoàng!"
". . ."