Tô Vũ cười đáp: “Vũ Hoàng phủ! Chính là vì muốn tưởng nhớ Tinh Vũ Nhân Hoàng!"
“. . .”
Ngươi nghiêm túc hả?
Giờ phút này, Đại Chu vương ngây ngẩn cả người, bên kia, mấy vị Đại Hạ vương cũng đều nhìn qua, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Ngươi nghiêm túc thật à?
Tô Vũ hờ hững giải thích: "Nhân tộc Thánh Địa mà, dĩ nhiên là phải tưởng nhớ thượng cổ Nhân Hoàng! Ta đoán Tinh Vũ phủ đệ bên kia có khả năng là đạo hiệu, hoặc là tên gọi, cũng không sao cả, vì để tránh xung đột với Tinh Vũ phủ đệ thì cứ gọi Vũ Hoàng phủ đi!"
". . ."
Ngươi còn muốn mặt mũi nữa không?
Một đám người rung động.
Ngươi đúng là không biết xấu hổ!
Rốt cuộc có phải ngươi muốn tưởng nhớ Nhân Hoàng hay không, chính ngươi không tự biết rõ à?
Đệt!
Dù là Đại Chu vương cũng thấy khó mà nhịn nổi, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Hơi phô trương quá rồi!"
Dứt lời, y lại bổ sung: "Quá phô trương sẽ giảm thọ!"
Tô Vũ không cho là đúng, cười đáp: "Vũ Hoàng hay mà, Hoàng của Tinh Vũ, Hoàng của Nhân tộc, sự tồn tại nhất thống chư thiên, không đáng để chúng ta ghi nhớ công ơn và tưởng niệm ngài ấy sao? Hay là chư vị cảm thấy chúng ta nên quên đi sự vinh quang thời thượng cổ?"
Một đám vô địch đều thấy bất lực trước lý lẽ của Tô Vũ.
Tiểu tử, ý nghĩ của ngươi cả thiên hạ này đều biết, đây quả thật là. . . phát huy da mặt dày tới cực hạn!
Mẹ nó, tưởng nhớ Tinh Vũ Nhân Hoàng cái rắm!
Ai mà tin chứ?
Tô Vũ ngáp dài, cười nói: "Cứ như vậy đi, nếu chư vị cảm thấy không dễ nghe thì liền gọi Vũ Hoàng Thiên, Thiên có lẽ tốt hơn phủ một chút, tùy ý đi, đây không phải chuyện gì to tát!"
Chúng ta để ý chữ phía sau sao?
Vấn đề là hai chữ Vũ Hoàng đằng trước kia kìa!
Đại Hạ vương trầm giọng nói: "Tại sao ngươi không gọi là Tô Hoàng phủ?"
Tô Vũ cười đáp: "Thế thì quá trực tiếp, ta không chịu nổi, vẫn nên gọi Vũ Hoàng phủ đi, không có quan hệ gì với ta, cũng chỉ là để tưởng nhớ thượng cổ Nhân Hoàng! Chư vị không ngại thì về sau có thể gọi ta là Vũ Hoàng Thánh Chủ. . . Ngại quá thì tỉnh lược hai chữ đằng sau cũng được!"
". . ."
Mấy vị vô địch không phản bác được, không có một ai lên tiếng.
Đối diện với một người không biết xấu hổ, ngươi có thể làm gì hắn bây giờ?
Vũ Hoàng!
Tiểu tử này thật sự không sợ giảm thọ à?
Dễ làm Hoàng như thế sao?
Dễ gọi là Hoàng như thế chắc?
Bây giờ mặc dù những vị Hợp Đạo được xưng là Hoàng, nhưng có ai thật dám tự nhận là Hoàng?
Triều tịch thứ chín, Bách Chiến vương mạnh như vậy cũng chỉ dám xưng vương, không dám xưng Hoàng!
Tô Vũ quá ngông cuồng rồi!
Đại Chu vương trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Có chí khí, sợ là sợ ngày nào đó các vị thượng cổ thật sự trở về!"
Tô Vũ híp mắt cười, "Vậy cũng không có việc gì, so đo với hậu bối thì không phải người tốt, không phải người tốt thì cũng không phải là người, không phải người thì. . . đều có thể đánh chết!"
Không có vấn đề gì hết!
Đại Chu vương triệt để cạn lời, không nói thêm được gì nữa, thôi, ngươi vui là được!
. . .
Vũ Hoàng phủ.
Đây là cái tên mà Tô Vũ định ra.
Tên này cực kỳ phô trương, vô địch đều cảm thấy không ổn nhưng Tô Vũ lại chẳng để bụng.
Nhân Hoàng đã chết hay chưa?
Ai cũng không biết!
Cường giả thời kỳ thượng cổ rốt cuộc là như thế nào?
Đã mất tích, vượt qua mạng lưới hay là chết thật rồi, sau đó đều đang ở Tử Linh giới vực?
Tô Vũ mặc kệ, nếu Nhân Hoàng chưa chết, trở lại thì cũng sẽ bớt đi việc của mình, nếu vị này đã thật sự chết rồi, lấy cái tên Vũ Hoàng phủ cũng không có gì to tát.
Còn về chuyện có thể sinh ra nhân quả gì với Nhân Hoàng. . . Hắn đã dính vào quá nhiều nên không lo.
Văn Mộ bia, thời gian sách, mình và Văn vương, Thời Gian sư đều có một đống nhân quả, không ngại thêm một vị Nhân Hoàng nữa.
Đúc trận vẫn còn tiếp tục, mắt thấy cũng sắp thành công rồi.
Tô Vũ lại đột nhiên biến mất.
. . .
Một lát sau.
Tô phủ.
Tô Vũ trở về, ngoài cửa, người của Ngũ Hành tộc đã tới.
Vị trưởng lão kia mang theo một chút thấp thỏm, một chút xúc động, cảm ứng được Tô Vũ trở về bèn khẽ đánh tiếng, chờ nghe được Tô Vũ đáp ứng thì mới tiến vào.
Trong đại sảnh.
Trưởng lão Ngũ Hành tộc thận trọng nói: "Tô thành chủ, vật gánh chịu của tộc ta đã để người đưa tới, ngài xem..."
"Hiện tại muốn đổi sao?"
"Đúng vậy."
Trưởng lão Ngũ Hành tộc trả lời cẩn thận từng li từng tí, ông thật sự sợ Tô Vũ đổi ý.
Mà bên cạnh ông, Phù Thổ Linh tỏ vẻ bình tĩnh, cũng không nói gì.
Ngoại trừ Phù Thổ Linh thì còn có một vị trưởng lão Ngũ Hành tộc cũng là Nhật Nguyệt cảnh, có thể là vị này hộ tống vật gánh chịu tới, ra cửa mà mang theo vật phẩm quý giá thì làm thế cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, khả năng lớn vẫn là bọn họ lo lắng xảy ra vấn đề, nên cho người tới kiểm tra.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, thản nhiên nói: "Vậy thì đổi đi!"
Dứt lời, một cánh Cửu Diệp Thiên Liên liền xuất hiện.
Quả nhiên, người tiếp nhận chính là vị Nhật Nguyệt xa lạ kia, đối phương tra xét một phen, không dám biểu hiện quá lộ liễu, rất nhanh, đã truyền âm cho trưởng lão: "Không phải do đúc binh thành, là tự nhiên!"
Nghe thế, vị trưởng lão trước đó liền thở phào một hơi.
Họ chỉ sợ đây là đồ do Tô Vũ dùng đúc binh thuật làm giả, còn may.
Vị Nhật Nguyệt cảnh mới tới lại quan sát tỉ mỉ một lượt, truyền âm nói: "Xem xét theo từng phương diện về bộ dáng, hoa văn, khí tức thì không khác gì đặc thù về Cửu Diệp Thiên Liên mà tộc ta ghi lại, thế nhưng ta không dám chắc chắn là thật, trừ phi ngay bây giờ sử dụng, quan sát hiệu quả!"
Nói nhảm!
Thứ này quý giá như thế đâu phải để cho Nhật Nguyệt dùng, mà là dành cho vô địch, hoặc là chuẩn vô địch cần chứng đạo.
Ăn thì khẳng định là không thể ăn được.
Không thể ăn, xem xét ở mọi phương diện đều không thấy bất cứ vấn đề gì.
Đây cũng là đặc thù của Tiếu Khẩu Liên, ngoại trừ hoa văn thời gian hơi loạn thì những đặc điểm khác đều không khác gì Cửu Diệp Thiên Liên, mà hoa văn thì đã bị Tô Vũ hơi sửa đổi chút ít.
Phù Thổ Linh cũng nhìn một hồi, gã không nhìn ra thật giả, vậy nên trong lòng càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ.
Tô Vũ quả nhiên khó dây dưa!
Tạo ra đồ giả mà cũng giống hệt như thật, cái tên này làm giả mấy lần đều làm cho người khác không thể phân biệt. Lần trước hắn làm giả, đến cả Chiến Vô Song đều không có cách nào xác định mình rốt cuộc đã bị lừa kiểu gì? Thi thể là thật, tại sao lại có thể còn bị lừa?
Làm giả đến mức mọi người đều biết mình bị lừa nhưng lại không biết là lừa ở đâu, đây cũng là chỗ cao minh của Tô Vũ.
Chỉ riêng cánh Cửu Diệp Thiên Liên này, rõ ràng Phù Thổ Linh biết nó là giả, nhưng mà gã cũng nhìn không ra giả ở điểm nào.
Hai vị cường giả Nhật Nguyệt cũng vậy.
Nhìn hồi lâu đều không nhìn ra có gì không ổn.
Tô Vũ không nhịn được nói: "Xong chưa, ta còn có việc, nào có nhiều thời gian lãng phí với các ngươi!"
Hắn thúc giục gấp rút làm hai vị Nhật Nguyệt cũng vội theo.
Họ thương lượng một hồi, trên đại thể đã xác định là không có vấn đề gì, rất nhanh, vị trưởng lão mới tới lấy ra một khối Ngũ Thải Thạch, thận trọng nói: "Tô đại nhân, đây là ngũ hành nguyên thạch có thể dùng làm vật gánh chịu, cũng là bảo vật trân quý nhất của Ngũ Hành tộc chúng ta."
Tô Vũ tiếp nhận, quan sát một thoáng, cảm thụ được lực lượng ngũ hành ẩn chứa bên trong thì hài lòng nói: "Vậy cứ thế đi."
"Đại nhân, ngài thật sự không thể bán thêm mấy cánh sao?"
Ngũ Hành tộc vẫn muốn tranh thủ thêm một thoáng.
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Suy nghĩ nhiều quá rồi, bản tọa sao có thể bán cho cùng một thế lực, lỡ các ngươi giao cho Vĩnh Hằng cao đoạn, có thể sẽ giúp người ta Hợp Đạo, đó không phải là ta tự tìm phiền toái cho mình sao? Cho nên, đừng mong chờ gì nữa!"
Hai vị trưởng lão đều cực kỳ tiếc nuối.
Nhưng trong lòng thì mong mỏi chúng ta sắp xếp thêm mấy người tới, hi vọng còn có khả năng mua được.
Phù Thổ Linh thấy thế, sợ hai vị trưởng lão lại nói thêm gì, vội chắp tay, "Tô thành chủ, vậy chúng ta cáo từ trước, ngày mai chúng ta sẽ tới Nam Nguyên dự hội, chúc thọ cho Tô lão gia tử!"
Trực tiếp gọi là lão gia tử luôn rồi.
Không biết Tô Long nghe thấy thì có muốn khóc hay không.
Lão gia tử 50 tuổi. . . Đại khái chư thiên đều phải òa khóc.
Nhưng mà đây chính là hiện thực.
Ai bảo ngươi là cha của Tô Vũ, không muốn bị gọi vậy cũng không được.