Rất nhanh, Ngũ Hành tộc đã đi ra ngoài.
Ngoài cửa, một đám cường giả các tộc đều đang ẩn mình, nhìn thấy bọn họ đi ra, có người cấp tốc truyền âm hỏi Phù Thổ Linh: "Phù Thổ Linh, các ngươi mua được rồi sao?"
Phù Thổ Linh bất đắc dĩ, truyền âm đáp: "Không, hắn không bán cho đại tộc, chúng ta cũng không mua được!"
Gã biết đây chính là tâm lý chung của mọi người.
Không quan tâm là người nào mua được, ai cũng sẽ chối rằng bản thân không mua được cả thôi.
Cho nên, dù bán ra 70 cánh thì trong thời gian ngắn cũng rất khó bại lộ.
Bảo vật này ai dám tuỳ tiện lộ ra là mình đang nắm giữ?
Mua được rồi lại lo lắng những người khác chặn giết, hoặc là bị đại tộc chặn giết, vì để thu thập đủ những cánh Cửu Diệp Thiên Liên đó, dưới tình huống bình thường, trừ phi cùng một thế lực mua được hơn 7 cánh, bằng không tất cả mọi người đều sẽ nói là mình không mua được gì.
Quả nhiên, những người kia nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không ai dám khẳng định.
Rốt cuộc Ngũ Hành tộc có mua được hay không?
Mà trong lúc bọn hắn chần chờ, đại môn Tô phủ bị nhẹ nhàng gõ vang, có người thấy thế thì bất ngờ nói: "Tiên tộc cũng đến mua à?"
"Tiên tộc mà còn thiếu Cửu Diệp Thiên Liên sao?"
"Tô Vũ sẽ bán cho bọn chúng chứ?"
". . ."
Từng tôn Nhật Nguyệt âm thầm trao đổi, không ai ngờ đến Tiên tộc cũng tới.
. . .
Mà Tô Vũ cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Tiên tộc cũng cần mua ư?
Hai bên có hận thù rất sâu cơ mà.
Mà lần này vị Tiên tộc tới đây có thực lực không mạnh, chỉ là Nhật Nguyệt tứ trọng.
Nhìn thấy Tô Vũ, vị này hơi hơi khom người, trên mặt nở nụ cười, không dây dưa mà vào cửa bèn nói thẳng luôn: "Hoàng của chúng ta cử ta tới là có lời muốn nói với thành chủ."
Tô Vũ ngoài ý muốn, cười hỏi: "Thiên Cổ? Lão ta muốn nói cái gì?"
"Tô thành chủ muốn bán Cửu Diệp Thiên Liên giả. . . Tiên tộc không muốn phá hỏng chuyện tốt của thành chủ thế nhưng hết thảy tiền lời thì Tiên tộc muốn phân một nửa!"
Tô Vũ bật cười, "Giả? Cái gì là giả cơ?"
Vị sứ giả kia cũng không thèm để ý, cười nói: "Đại nhân hẳn tự biết, vật này ở thượng cổ cũng có lưu truyền! Đại nhân cũng không phải người đâu tiên buôn bán Cửu Diệp Thiên Liên giả, Hoàng của chúng ta tới từ thượng cổ, nên vẫn biết được một chút."
Sứ giả lại nói tiếp: "Đại nhân có thể cự tuyệt, cũng có thể giết ta, giết ta thì rất nhanh thôi chuyện đại nhân mua bán Cửu Diệp Thiên Liên giả đều sẽ bị chư thiên biết được. Có lẽ không có nhiều người tin tưởng, thế nhưng họ nhất định sẽ chần chờ, đại nhân còn có thể bán ra bao nhiêu?"
Tô Vũ bật cười: "Nói như vậy, Tiên tộc muốn không bỏ tí sức nào mà được chia phân nửa, then chốt ở chỗ, nồi đen đều là do ta đến cõng?"
Nghĩ thật là đẹp!
Thiên Cổ. . . có lẽ Thiên Cổ thật sự biết chuyện gì đó.
Bất quá, một tên Nhật Nguyệt như ngươi mà muốn đòi đến chia chén canh, quá yếu!
Vị sứ giả kia tựa hồ biết tâm tư Tô Vũ, "Đại nhân có thể giết ta, hoặc là giam giữ ta, thế nhưng ta quang minh chính đại đến đây, lâu rồi mà không đi ra, tin tức sẽ truyền ra ngoài rất nhanh! Ta chết đi cũng có dị tượng! Tiên giới sẽ mau chóng lan tin ra ngoài, dùng cái chết của một vị Nhật Nguyệt tứ trọng như ta để đổi lấy kế hoạch của đại nhân thất bại, cũng rất đáng giá!"
Tô Vũ cười lớn, "Không nhìn ra ngươi cũng là kẻ lớn mật. Mấu chốt là ta cho ngươi, ngươi cũng không mang đi nổi!"
"Chuyện này thì đại nhân yên tâm, chỉ cần đại nhân cho, ta tự nhiên có khả năng mang đi!"
Lòng tin còn không nhỏ!
Tiên tộc không chạy đi vạch trần mình, thế mà còn phái người tới chia chén canh, Thiên Cổ quả là kẻ thú vị!
Lão biết dù Tiên tộc nói ra thì cũng không có mấy người tin tưởng sao?
Người biết đến Tiếu Khẩu Liên không nhiều, thế nhưng không có nghĩa là không ai biết rõ.
Thời kỳ thượng cổ, một số người có thân phận không thấp hẳn là sẽ nghe tới.
Thiên Cổ biết cũng là chuyện thường tình.
Tô Vũ xác định Giám Thiên Hầu cũng biết, bất quá không sao cả, vị này đại khái sẽ không quản, mục tiêu của y không nằm ở đây mà là ở những mảnh vỡ. Lúc này y sẽ không xé mặt với Tô Vũ, miễn cho bị Tô Vũ nhắm vào.
Cho nên Tô Vũ không quá lo lắng về Giám Thiên Hầu.
"Nếu giờ ta cự tuyệt, Tiên tộc liền quấy rối đúng không?"
"Không phải quấy rối, có điều sẽ tuyên cáo với mọi người vật kia là giả!"
Thực lực sứ giả không mạnh, thế nhưng Tiên tộc lớn như vậy chung quy vẫn có mấy vị tâm tư kín đáo, gan lớn và quyết đoán.
Biết rõ Tô Vũ có thể sẽ hạ sát thủ nhưng đối phương vẫn tới.
Thực lực không mạnh, dẫu chết cũng không sao cả.
Tiên tộc không sợ chết mất một vị Nhật Nguyệt trung kỳ.
Tô Vũ mỉm cười, hắn cũng lười nói gì thêm.
Thiên Cổ mơ gì thế? Ta tình nguyện để ngươi truyền tin ra chứ còn lâu mới cho ngươi húp chén canh.
Nháy mắt, Văn Minh Chí đã ép về phía đối phương!
Sứ giả vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, "Đại nhân giết ta, tổn thất cũng chỉ là chính đại nhân mà thôi. Trừ phi đại nhân giết sạch tất cả sử giá của các tộc, bằng không, dù cho giết sạch Tiên tộc thì cũng sẽ có người nhanh chóng lan tin ra ngoài!"
Tô Vũ không thèm để ý tới y, Văn Minh Chí trong nháy mắt đã trấn áp đối phương.
Hắn đâu định giết người, giết Nhật Nguyệt sẽ có dị tượng, cần gì phải làm vậy.
Bất quá, thân thể đối phương lại vỡ nát trong phút chốc, biển ý chí được giữ lại cũng bị cuốn đi, lát sau thân thể lại khôi phục như thường, mà trong biển ý chí của Tô Vũ có một viên thần văn bay vào trong thân thể đối phương.
Chỉ chớp mắt, thân thể phá toái đã khôi phục như trước, con mắt mở ra hơi có vẻ ngốc trệ, rất nhanh lại nhiều thêm chút linh tính.
Khí tức cũng cấp tốc chuyển đổi.
Tô Vũ vội vàng trấn áp biển ý chí của đối phương, lẩm bẩm: "Có phải còn có vài thủ đoạn liên hệ gì nữa đúng không? Một khi xảy ra chuyện hoặc là bị trấn áp sẽ bị nhìn ra dị thường à?"
Đều là trò trẻ con thôi!
Dị tượng?
Khí tức Tô Vũ không hiện ra, ngược lại để cho người đối diện này triển lộ khí tức, mà hắn thì xuyên qua hư không, tan biến khỏi Tô phủ.
Người ngoài có thể cảm ứng được vị Nhật Nguyệt ấy tồn tại nhưng lại không phát hiện được Tô Vũ.
. . .
Tô Vũ xuyên qua hư không với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện tại vùng biên cảnh Đại Minh phủ.
Nơi đây có một lối đi.
Bất quá, ngoại trừ Phệ Thần tộc, những người khác sẽ không thể mở ra, ở nơi này Nhân cảnh cũng có người phòng thủ, bất quá thực lực không quá mạnh. Tô Vũ dễ dàng mở ra lối đi, đám người trấn thủ kia vẫn còn đang đắm chìm trong huyễn cảnh thì hắn đã xuyên qua lối đi rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt hắn đã trở về Chư Thiên chiến trường!
Bên này cũng là không ai dám đến, nói đùa à, cửa vào Phệ Thần giới ở ngay đây, không muốn sống nữa chắc?
Chờ đi đến đây rồi, Văn Minh Chí của Tô Vũ lập tức thôn phệ đối phương trong giây lát!
Biển ý chí bị phá toái, hàng loạt trí nhớ tràn vào, Tô Vũ trực tiếp thăm dò vào ý chí lực để rút ra trí nhớ, còn về dị tượng. . . trên Chư Thiên chiến trường chết đi một vị Nhật Nguyệt là chuyện quá bình thường, ai mà lại để ý?
Còn chuyện Tiên tộc có lưu lại phương thức thông tri tử vong gì hay không thì Tô Vũ cũng chẳng thèm để ý.
Biết thì biết thôi, truyền tin thì cứ truyền đi thôi!
Dĩ nhiên nếu không có lưu lại thì càng tốt.
Rất nhanh, Tô Vũ thử dò xét trí nhớ, sau đó hắn cười cười, trong chớp mắt đã xé rách lối đi, trở về Nhân cảnh.