Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2466 - Chương 2466: Lễ Đăng Quang Trịnh Trọng

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2466: Lễ Đăng Quang Trịnh Trọng
 

Bên phía Ngũ Hành tộc.

Vẻ mặt trưởng lão Nhật Nguyệt bên cạnh Phù Thổ linh khẽ biến, truyền âm giải thích: "Đây là muốn hòa tan khí vận Nhân tộc, năm đó, ba mươi sáu vị Phủ chủ Nhân tộc được ban cho cơ duyên chứng đạo vô địch, xây dựng đại phủ, bảo hộ thương sinh! Về sau thiên địa có quy tắc ban thưởng... Ba mươi sáu vị Phủ chủ đều từ bỏ ban thưởng để dung nhập vào đại ấn, rồi tự mình chưởng quản một phương sơn hà, bảo hộ sinh linh trong đại phủ, tương liên với khí vận! Chủ nhân các đại phủ kỳ thật đều có tương quan với bản phủ, đại phủ càng mạnh thì chủ nhân khai phủ càng mạnh!"

"Đại Tân, Đại Chu, Đại Hạ, Đại Minh... mấy đại phủ này mạnh mẽ nên chủ nhân khai phủ cũng cực kỳ cường đại, bọn họ được thiên địa bảo hộ!

Họ có thể tùy tiện chém giết bất kể quy tắc cắn trả"

Phù Thổ Linh yên lặng lắng nghe, rất lâu sau mới truyền âm hỏi: "Ý của trưởng lão là hiện tại mấy vị Phủ chủ kia đã đem khí vận bản phủ để đúc nên Thánh Chủ lệnh, từ nay về sau, Thánh chủ lệnh cũng cùng chung một nhịp thở với Nhân tộc?"

"Không sai!"

Sắc mặt trưởng lão trịnh trọng, truyền âm nói tiếp: "Do đó, Thánh chủ lệnh này sẽ không còn là xác rỗng! Một khi bị phá, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ khí vận của Nhân tộc, dù khí vận đạo chỉ là một trong chư thiên vạn đạo nhưng khí vận thật sự có tồn tại!"

"Một khi các đại phủ dung nhập khí vận của bản phủ và của cả Nhân cảnh vào đó, Thánh Chủ lệnh của Tô Vũ liền trở thành Thánh Chủ lệnh chân chính!"

Phù Thổ Linh hít sâu một hơi.

Không phải chỉ là tùy tiện tạo ra Thánh Địa, trước tiên cột Tô Vũ với Nhân cảnh thôi sao?

Vì sao lại phải hòa tan khí vận bản phủ vào?

Trước đó Đại Hạ vương nói nhiều lời, gã cũng chỉ nghĩ rằng tùy tiện nói mà thôi, không ngờ mọi thứ lại là sự thật!

Lúc này, huyết dịch của Tô Vũ đã hòa tan thành tiểu ấn.

Sau một khắc, Đại Minh vương cất cao giọng: "Đại Minh phủ, chú khí vận Đại Minh hòa tan vào Thánh Chủ lệnh, cầu Thánh Chủ trường tồn, cầu Nhân cảnh trường tồn, cầu Nhân tộc hưng thịnh, vọng thiên thái bình!"

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, phía dưới, Đại Minh ấn cũng bộc phát ra hào quang óng ánh.

Khí tức vàng kim lại tràn lan khắp nơi.

Toàn bộ địa đồ của Đại Minh phủ hiển hiện ngay tức khắc.

Phía dưới, Chu Thiên Đạo cầm ấn cũng nở nụ cười, lòng ông lại khẽ cảm khái và thổn thức vô hạn. Ông lẳng lặng nhìn xem địa đồ Đại Minh phủ dần dần trình hiện trên tiểu ấn, bên cạnh địa đồ của Đại Hạ phủ đã hiện lên trước đó.

Cách đó không xa.

Vân Trần mang theo nhóm người Liễu Thành yên lặng theo dõi, Bạch Phong cũng tới, thế nhưng anh nhìn không hiểu, vậy nên anh bèn hỏi: "Vân sư tổ, họ làm cái gì vậy?"

"Dâng lên phong thủy câu, đại biểu Nhân cảnh cộng tôn, đại phủ thần phục! Hòa tan khí vận đại phủ xong thì từ nay về sau, Thánh Địa và Nhân cảnh cùng chung một nhịp thở. Ngươi tồn, ta tồn, ngươi vong... Ta vongl"

Bạch Phong ngạc nhiên: "Nhưng mà.. "

Nhưng mà không phải đồ đệ nhà anh chỉ treo cái danh thôi sao?

Tại sao các vị vương lại làm như thế?

Vân Trần thở dài, truyền âm giải thích: "Lời Tô Vũ nói đã tự đưa hắn vào cuộc! Hắn muốn các phủ dâng lên phong thủy cầu, thực chất hắn cũng không hiểu gì về thứ này, chẳng qua là hắn chỉ nói như vậy mà thôi, các phủ lại tưởng thật và cũng đã làm thật, thành lập Thánh Địa chân chính! Tô Vũ tưởng rằng mọi sự chỉ là đùa giỡn nhưng không phải, lần này cường giả các phủ cũng không hề nói đùa, bằng không thành lập Thánh Địa cũng không cần gióng trống khua chiêng đến vậy.

"Năm đó khi Thánh Địa thành lập, cũng chỉ có ba đến năm vị Vĩnh Hằng tụ tập một chỗ, thương lượng một hồi bèn lập ra một Thánh Địa. Thế là chúng ta có Chiến Thần điện và Cầu Tác cảnh, hôm nay lại hoàn toàn khác biệt, hôm nay là ba mươi tám phủ cùng chung lòng!"

Vân Trần dứt lời lại truyền âm cảm thán: "Tô Vũ bị mắc vào rồi!"

"Vậy thì chúng ta phải lập tức ngăn cản...

Bạch Phong còn chưa nói xong thì Liễu Văn Ngạn đã kéo anh lại, nói khẽ: "Hắn có coi bản thân mình là Nhân tộc không?"

Bạch Phong sửng sốt nhìn ông.

Liễu Văn Ngạn lại hỏi tiếp: "Nhân tộc gặp mối nguy, hắn thật sự có thể mặc kệ sao?"

Bạch Phong lắc đầu.

"Ngươi cảm thấy, đến giờ phút này, hắn... chính hắn vẫn không hiểu gì sao?"

Bạch Phong hoang mang nhìn về phía Tô Vũ đang ở trên cao, liệu đồ đệ của anh có biết không?

Mà giờ khắc này Tô Vũ đã dân dần hiểu rõ.

Ta... mẹ nó, hình như bị lừa rồi!

Những người nảy đùa mà thành thật Có ý gì đây?

Dù hắn không hiểu thì bây giờ cũng đã có người giải thích cho hắn.

Trong đầu, ma ma Cục lông nhỏ nhảy ra khỏi Văn Minh Chí, nuốt nước miếng thèm thuồng: "Khí vận Nhân tộc, thật là muốn ăn một ngụm!"

"Ôi chao... khí vận Nhân tộc ít quá à!"

"Trước kia khi Nhân Hoàng thánh điển, khí vận như rồng, chấn động chư thiên. Hiện tại lại chỉ có tí tẹo thế này!"

Ma ma Cục lông nhỏ hơi xúc động: "Hình như Nhân tộc thật sự chỉ còn một cơ hội, nếu lần này chiến bại, chỉ e chư thiên sẽ không còn Nhân tộc nữa!"

Lần thứ mười!

Có lẽ cũng là một lần cuối cùng, lần này nếu còn chiến bại, Nhân tộc sẽ triệt để diệt vong!

Chư thiên vạn tộc về sau sẽ không còn Nhân tộc, thời thượng cổ Nhân tộc phong quang rực rõ, kéo dài mười vạn năm xem như đã hao hết đại khí, đã đi đến điểm cuối cùng.

Không hủy diệt trong trận chiến này thì sẽ là quật khởi từ chính trận chiến này, trở thành quân lâm thiên hạ!

"Chẳng lẽ lần này Chư Thiên chiến trường sẽ không phong bế?"

Ma ma Cục lông nhỏ đưa ra suy đoán: "Ồ, vậy khẳng định là không đánh tới diệt vong thì không bỏ qua rồi!"

Ngày xưa, đại chiến đến thời khắc cuối cùng, Chư Thiên chiến trường sẽ phong tỏa, ai về nhà nấy, tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng có về lần thứ mười này Chư Thiên chiến trường sẽ không phong bế nữa!

Lòng Tô Vũ hơi chấn động, hắn vẫn không nói gì.

Quả nhiên, lần thứ 10 thật sự chính là lần cuối cùng.

Hắn cau mày, rất nhanh, lông mày khẽ giãn ra.

Ta là Nhân tộc sao?

Đúng thế!

Một khi vạn tộc thắng Nhân tộc, chúng sẽ bỏ qua cho ta ư?

Tất nhiên là không!

Nếu đã như thế... thì ta cứ chiếm lấy sự chủ động đi!

Bây giờ, Tô Vũ không nói gì mà chỉ yên lặng đứng xem.

Bên dưới, Đại Minh vương và Đại Hạ vương đều lân lượt đem khí vận của hai phủ dung nhập vào trong tiểu ấn.

Lòng Tô Vũ hơi hốt hoảng, hơi bất an, dường như hắn thấy được Nhân cảnh, thấy được sự tồn vong của hai đại phủ ấy.

Thấy được ngàn tỉ thương sinh mà các vị vương đã che chở.

Thậm chí hắn còn thấy được rất nhiều dân chúng đang phủ phục, quỷ lạy.

Hướng về phía Thánh!

Một lát sau, thế thân của Đại Chu vương thế mà cũng phát ra thanh âm, giọng cũng vang to chấn động bốn phương: "Đại Chu phủ, chú khí vận Đại Chu hòa tan vào Thánh Chủ lệnh!"

Phía dưới, kim ấn thuộc về Đại Chu phủ cũng bộc phát ra khí tức vàng kim mạnh mẽ.

Trong hư không, dần dần hiện ra địa đồ của Đại Chu phủ.

"Đại Tần phủ, chú khí vận Đại Tân hòa tan vào Thánh Chủ lệnh!"

Tần Trấn cũng hét to!

Mà Tô Vũ yên lặng một hồi lại tiếp tục cất bước, hắn yên lặng bước lên từng bậc thang, hóa ra Thánh Chủ lệnh mà ta nói không hề giống với suy nghĩ của họ.

Ta còn muốn tự mình đi chế tạo, kết quả lại không cần.

Nhân cảnh đang dùng phương thức của riêng mình chế tạo Thánh Chủ lệnh thuộc về Tô Vũ, cũng thuộc về Thánh Địa.

Cường giả của từng phủ lần lượt mỡ miệng.

Chủ nhân khai phủ không có ở đây thì sẽ do Phủ chủ truyền vang thanh âm, chấn động bốn phương.

Ngay cả Đại Nguyên vương với ánh mắt phức tạp cũng đem khí vận của Đại Nguyên phủ dung nhập vào Thánh Chủ lệnh.

Tiểu ấn kim sắc càng lúc càng thêm sáng chói!

Phía trên lạc ấn địa đồ của từng tòa đại phủ, nhanh chóng dung hợp lại thành một.

Tô Vũ vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là lễ lên ngôi qua loa, kết quả, cường giả Nhân tộc lại tổ chức cực kỳ trịnh trọng!

Bình Luận (0)
Comment