Chư Thiên chiến trường.
Trong đại điện.
Đại Tần vương ngồi ngay ngắn bên trên.
Giờ phút này, toàn bộ Nhân cảnh bộc phát ra từng đợt hào quang, ánh vàng chói lóa chấn động mỗi một mảnh đất.
Vẻ mặt Đại Tần vương rất nghiêm túc, một đám vô địch đều yên lặng nhìn xem.
Rất lâu sau có người cười khổ lên tiếng: "Hi vọng hắn có thể xứng đáng với tín nhiệm của chư vị!"
Đại Tần vương vô cùng bình tĩnh, ông cũng cực kỳ an tính.
Một lát sau, trong đại điện, hư không hơi chấn động.
Mấy bóng người hiện ra.
Đại Chu vương hiển hiện trong tích tắc.
Y cũng không nói nhảm, một viên thần văn to lớn nổi lên, y nghiêm mặt nói: "Đi lên!"
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều dồn dập nhìn về phía Đại Tân vương.
Đại Tần vương là người đi tới đầu tiên, ông nhẹ nhàng cất lời: "Đã lâu không chinh chiến, có lẽ mọi người cũng không còn thiện chiến như xưa!
Vạn tộc không chết được tâm tư muốn chúng ta tận diệt, hôm nay, cùng tôn Tô Vũ làm chủ nhân Thánh Địa, dung nhập khí vận vào Thánh Địa! Tô Vũ chết, Nhân tộc thương! Diệt vạn tộc, vì Tô Vũ, cũng vì Nhân tộc! Chư vị, còn dám chiến hay không?"
Một đám vô địch có người xúc động, có người trầm trọng, có người bình tĩnh.
Một lát sau, các vị cường giả lần lượt bước lên thần văn.
Có người khẽ cười nói: "An ổn nhiều năm, hầu như chẳng có đại chiến sinh tử, tay chân cũng hơi ngứa ngáy rồi, nếu Đại Tân vương còn có thể chiến... Đời này, ta liền theo Đại Tần vương tái chiến chư thiên!"
"Tân vương đã đi, chúng ta sao dám không theo?"
Từng tôn vô địch bước lên thần văn của Đại Chu vương.
Một đám vô địch khai phủ đều mỉm cười rạng rõ.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi!
Hơn 400 năm trước, họ cũng giống như ngày hôm nay, dưới sự dẫn đầu của Đại Tân vương và Đại Chu vương đối địch với vạn giới. Chiến Thần Ma, diệt Long Phượng, đánh cho chư thiên rung chuyển.
Trước khi khai phủ, số lượng vô địch không chỉ mỗi như vậy.
Đã có rất nhiều người vẫn lạc!
Sau này, 36 vị sống sót mới xây dựng nên 36 phủ.
Sau đó nữa lại có vài vị chết trận, 36 vị vương khai phủ còn lại càng ngày cảng ít.
Hôm nay, đa số vô địch khai phủ đều có mặt.
Đại Tần vương bất chợt hơi hốt hoảng, ông nhìn ương mặt của từng người một, rất lâu sau ông mới cất tiếng: "Đã lâu lắm rồi không được như thế này! Sau khi khai phủ, chư thiên ngừng chiến, Tiên Ma Thần Long châm ngòi, các phủ cả đời không qua lại với nhau, có người nguyện chiến, có người không muốn tái chiến. Ta vốn tưởng rằng đời này có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội mang theo chư vị huynh đệ tái chiến chư thiên được nữa...
Không ngờ rằng ngày này vẫn tới!"
Đại Tân vương quay đầu nhìn về phía Nhân cảnh, mỉm cười nói: "Tô Vũ đã vào cuộc! Nếu chúng ta chết trận... Có hắn ở đó, thực lực Nhân tộc sẽ tổn thất không lớn! Nếu lúc này không diệt trừ địch thủ, tiếp theo chúng ta sẽ không có cơ hội nữa! Hôm nay Tô Vũ lên làm Thánh Chủ, chúng ta đồ diệt một giới chúc mừng cho hắn đi!"
Ông nhìn về phía mọi người, trầm giọng hỏi: "Có thể thắng không?"
"Tất thắng!"
Một đám người nhiệt huyết dâng cao giống hệt như lúc trước.
Hơn 400 năm trước, họ cũng chính là như thế.
Đại Chu vương cười lớn: "Diệt giới, tử chiến, chết trận, một giới bất diệt thì chúng ta quyết không lùi!"
"Diệt giới, tử chiến, chết trận, một giới bất diệt thì chúng ta quyết không lùi!"
Một đám người siết chặt nắm đấm quyết tâm.
Đại Chu vương mỉm cười nhìn ra phía sau, ánh mắt y sáng ngời: "Chờ thêm chút nữa! Khi khí vận tất cả các phủ hợp nhất, Nhân cảnh rung chuyển, chư thiên rung chuyển, chúng ta sẽ truyền tống, giết địch!"
"Giết địch!"
Một đám người đáp lại!
Khí tức đồng loạt sôi trào.
Mà ở đối diện Đông Liệt cốc, Thiên Diệt nhìn về phía Nhân cảnh, khẽ nhíu mày.
Rất nhanh, Thiên Diệt truyền âm nói: "Nhân cảnh hình như có vẻ không thích hợp, mặt khác, đối diện cũng không đúng lắm, đám Đại Tân vương tụ tập trong đại điện đã lâu, khí tức vẫn còn, thế nhưng... sát khí lại hơi sôi trào!"
Hắn ta đã cảm nhận được!
Lúc này, ba mươi lăm tòa cổ thành vờn quanh bốn phía, khí tức hỗn loạn, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được rung chuyển ở bên kia.
Không chỉ hắn mà thực ra vô địch đều ít nhiều cảm ứng được.
Chủ yếu vẫn là Nhân cảnh rung chuyển!
Giờ khắc này, vùng trời trên giới vực Nhân cảnh thậm chí mơ hồ có một chiếc đại ấn nổi lên, đại ấn kia giống như đang chấn động chư thiên.
Tiên giới.
Trong hư không dân dân hiện ra một bóng người.
Thiên Cổi Lão nghiêng mắt nhìn Nhân cảnh, cũng nhìn thấy đại ấn kia, nhìn một hồi lão bèn lẩm bẩm: "Là ta đã khinh thường Nhân tộc!"
Nhân tộc thế mà thật sự đem khí vận gắn kết cùng với Tô Vũ.
Điên rồi sao?
Tô Vũ chắc chắn phải chết!
Vạn tộc tất sẽ vây giết!
Nhân tộc thật to gan, cũng thật là quyết đoán!
Vào lúc này, không chỉ lão mà từng vị Hợp Đạo cảnh đều có hư ảnh bắn ra, ai ai cũng nhìn về phía Nhân cảnh, nhìn về phía đại ấn đang chiếu rọi bốn phương.
Kim quang sáng chói!
"Triều tịch lần này, Nhân tộc lại muốn sinh ra một tôn Nhân vương?"
"Bách Chiến vương đã bại, Tô Vũ có thể thắng được sao?"
"Triều tịch thứ chín, Bách Chiến vương quét ngang chư thiên, không phải là vẫn rơi vào kết cục thảm bại, vô duyên vô cớ hao tổn sạch sành sanh nội tình Nhân tộc à? Lần này, Tô Vũ cũng chẳng thể nghịch thiên được, tội tình gì...
Từng tôn cổ lão giống như đang trao đổi với nhau, lại giống như chỉ đang lẩm bẩm một mình.
Mà bấy giờ, Tô Vũ vẫn tiếp tục bước từng bước lên bậc thang.
Trong hư không, kim ấn đã càng ngày càng sáng chói!
Chiếu rọi đến nỗi chư thiên vạn giới dường như đều có thể trông thấy được thân ảnh của Tô Vũ.
Hắn càng ngày càng gần vương tọa!
Vào thời khắc này, ngay khi quá trình dung hợp vẫn đang tiếp tục, bất chợt có một người cả giận hét: "Đại Liêu phủ không đồng ý!"
Tô Vũ không quay đầu lại.
Cũng ngay một khắc ấy, ánh đao của Đại Hạ Vương xet qua.
Roẹt!
Một đao chém xuống, bịch, đầu người rơi xuống đất, vầng trăng rơi vỡ!
Đại Hạ vương lạnh lùng nói: "Đại Liêu phủ, Phủ chủ mới kế vị tiếp tục!"
Trong đám người của Đại Liêu phủ có người nơm nớp lo sợ, nửa ngày sau, một thanh niên đi ra, trên mặt đầy vẻ bi ai, cắn răng nói: "Đại Liêu phủ không đồng ý... "
Phốc!
Máu tươi ba thước!
Đại Hạ vương vung đao, quát: "Tân Phủ chủ kế vị!"
Bốn phương đều im lặng như tờ.
Liên tục giết hai vị hậu duệ của vô địch, thậm chí là con trai trưởng của một vị vô địch, thế nhưng không một ai dám lên tiếng.
Trong đám người, không ít người lộ ra sắc mặt trắng bệch.
Một tôn Nhật Nguyệt cửu trọng, bị giết tại chỗ, con trai trưởng của vô địch mà chết còn không bằng một con giun dế.
Lại sau một lúc lâu, một người nữa của Đại Liêu phủ đi ra, thở dài rồi hét: "Đại Liêu phủ, chú khí vẫn Đại Liêu, hòa tan Thánh Chủ lệnh!"
Thần phục!
Từ đầu tới cuối, Tô Vũ đều không hề quay đầu, cũng không liếc nhìn, tựa hồ chẳng bận tâm.
Đại Hạ vương chấp đao, tầm mắt ông nhìn về phía Đại Sở phủ, sắc mặt Phủ chủ Đại Sở tái đi, nhìn ta làm gì?
Y vội vàng quát: "Đại Sở phủ, chú khí vận Đại Sở, hòa tan Thánh Chủ lệnh!"
An tĩnh!
Lúc này, không một ai dám phản bác.
Nhiều vị vô địch đang ở ngay đây, Đại Hạ vương xuất đao chém giết một vị Phủ chủ mà chẳng người nào ngăn cản, không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ dù đích thân vô địch lên tiếng, sợ rằng cũng sẽ ăn một đao ấy.
Một vị Nhật Nguyệt cửu trọng có khả năng chứng đạo lại bị giết, đối với Nhân tộc đây là tổn thất cực lớn, nhưng lại không có bất kỳ người nào trách cứ.
Ở bên phía Đại Thương phủ, vẻ mặt Thương Thiên Kiều trắng bệch.
Đâu chỉ nàng mà một số thanh niên thiếu nữ không phục trước đó bây giờ đều lộ ra sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, chút tâm tư phản kháng đã hoàn toàn bị diệt mất.
Một vị Phủ chủ đã bị giết, cũng chỉ đơn giản như thế thôi!
Ngươi không đồng ý, giết ngươi, người tiếp theo không đồng ý, lại giết!
Giết tới khi đồng ý mới thôi!
Không ai tán dương ngươi là kẻ can đảm, họ sẽ chỉ nói, ngươi thật ngu xuẩn!