Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2472 - Chương 247/2: Duy Ngã Độc Tôn, Trừng Phạt Đại Việt Phủ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 247/2: Duy Ngã Độc Tôn, Trừng Phạt Đại Việt Phủ
 

"Ngươi...

Bên cạnh, Đại Tống vương vừa định cất lời, Đại Việt vương đã nhìn về phía nơi xa, một tôn vô địch đỉnh cấp của Thiên Uyên tộc đang đè ép hai vị Đại Kim và Đại Sở. Ánh mắt ông lạnh lùng, truyền âm nói: "Tên Vĩnh Hằng cửu đoạn kia quá mạnh, hai gã đần không phải đối thủ của hắn, rất nhanh sẽ bị áp chế, ta đi đánh trọng thương hắn, các ngươi hợp lại thuấn sát hắn, bằng không, tộc chúng ta sẽ chết càng nhiều, đừng để cho hắn có cơ hội tự bạo!"

Đó là một tôn cổ lão chân chính, có thể là nhân vật từ triều tịch thứ nhất, khí tức trên người lão mục nát không khác gì Tử Linh.

Nhưng mà, loại tồn tại này mới càng mạnh mẽ!

Cực kỷ cường đại!

Nếu đối phương thật sự đánh cược lần cuối, hai vị Vĩnh Hằng thất đoạn của Nhân tộc đang chiến đấu với lão có khả năng đều phải chết.

Còn ông chẳng qua chỉ là Vĩnh Hằng ngũ đoạn!

Sau một khắc, không đợi ai khác nói gì, Đại Việt vương đã hóa thành một đạo ánh vàng, tức thì xuyên thủng hư không lao đi.

Bên kia, lão giả đang đang áp chế Đại Sở vương chợt biến sắc.

Lão vốn không liều mạng quyết chiến, bỡi vì lão có thể thắng. Thắng thì có thể đi giết những người khác, lão không cần thiết phải liều mạng, nhưng mà lúc nảy lão lại cảm nhận được mối nguy ập tới.

Một nhân vật cường hãn dung hợp hai thân, trong tích tắc đã bùng cháy, hóa thành lực lượng quy tắc Đại Đạo đánh xuyên qua phòng ngự của lão!

Mà lúc này, mấy vị Đại Tống vương cũng bạo hống một tiếng, dồn dập ra tay!

Thiên địa rúng động!

Mây đen che trời tế nhật, toàn bộ giới vực đều rung chuyển.

Đại Việt vương chết trận!

Trong hư không, hư ảnh Đại Việt vương hiện ra, nghiêng đầu nhìn phương xa, đó là phía đông, quê hương của ông.

Đại Việt vương bước từng bước một về phía đông, gương mặt ông mang theo nụ cười vui sướng. Nhà của ta ở bên kia!

Nhân tộc chinh chiến mười vạn năm, vô số người chết trận tha hương.

Ông không muốn chiến!

Nhưng ông không thể không chiến.

Hơn 400 năm trước, ông chỉ muốn làm chúa tể một phương, làm tài chủ một phương. Nhưng mà một năm nọ, Đại Tần vương tìm tới chỗ ông, đánh ông, lấy phương thức cực kỳ dã man bức bách ông đi chinh chiến vạn tộc.

Trận chiến ấy, ông nhát gan, ông sợ chết, phân lớn thời gian đều núp ở phía sau.

Về sau đại chiến kết thúc.

Ông trở về khai phủ, mở ra Đại Việt phủ, bảo hộ ngàn tỉ thương sinh, trở thành thần của Đại Việt phủ.

Ông thực sự rất muốn cười nhạo chính mình, thần ư?

Không, năm đó thật ra lão tử là thổ phỉ, các ngươi có biết không?

Trong loạn thế, cái gì lão tử cũng từng làm.

Giết người, giết thần, giết ma...

Ông không phải thánh nhân!

Lần này, ông lại xuất chiến, cuối cùng chết trận tại nơi đây.

Đại Việt vương phát ra tiếng cười vang vọng.

"Tần Quảng, Chu Thiên Tề, hai người các ngươi...

đều là chó, lão tử dựa vào cái gì mà phải nghe các ngươi? Ha ha ha!"

Một tiếng cười sung sướng, hư ảnh Đại Việt vương đạp không hướng về phía trước, tan biến trong bóng đêm, một tia tàn niệm cuối cùng cũng tiêu tán!

Hai tên kia là đồ chó, ông đã muốn mắng từ lâu rồi!

Nơi xa, Đại Chu vương và Đại Tần vương đều không lộ ra biểu tình, hai mắt lại ửng hồng.

Bằng hữu cùng sát vai chiến đấu từ hơn 400 năm trước lại mất thêm một vị.

Ninh Hồng chết trước đó dù sao cũng trẻ tuổi hơn nhiều lắm, không phải là lão huynh đệ cùng nhau kê vai sát cánh đánh thiên hạ, mà bây giờ Đại Việt vương là bạn cũ đã thật sự cùng bọn hắn chiến đấu đến hôm nay!

"Giết"

Đại Tân vương nổi giận, trường thương càn quét thiên địa, dũng mãnh vô song.

Mà bên kia, cường giả Vĩnh Hằng cửu đoạn bị Đại Việt vương liều mạng nhất kích làm trọng thương thân thể, sau một khắc lại có trọn vẹn năm vị vô địch dốc toàn lực ứng phó. Lão ta phẫn nộ gào thét, tiếng vang âm âm truyền ra!

Trong chớp mắt, tam thân bị đánh bạo mất một tôn, đây là một lão cường giả tu luyện tam thân.

Tam thân bị phá một, còn lại hai thân cũng đồng thời xuất hiện, đánh tới phía những người khác, sát khí thao thiên!

Nơi xa, một tôn vô địch Thiên Uyên tộc nổ âm ầm, bị Đại Đường vương và Đại Thương vương hợp lại đánh nổ. Giết xong, hai vị này không ai bảo ai, đồng loạt lao thẳng tới bên này ngay tức thì, họ muốn hợp lại đánh giết tôn Vĩnh Hằng cửu đoạn đỉnh cấp kia!

Nhân cảnh.

Tô Vũ đội vương miện lên trên đầu.

Sau một khắc, Nhân cảnh bỗng nhiên khẽ rung lên, vương miện cũng hơi hơi rung chuyển một thoáng, những người khác còn chưa chú ý tới, Đại Hạ vương và Đại Minh vương lại biến sắc!

Đại chiến mới vừa bắt đầu mà đã có vô địch vẫn lạc!

Là vô địch Nhân tộc!

Giờ phút này mọi người đều phủ phục, vạn tộc cũng không dám nhìn Tô Vũ, kim quang quá thịnh, ngoại trừ hai vị vô địch mạnh mẽ thì những người khác kể cả Tiểu Chu vương cũng không chú ý đến.

Mà Tô Vũ lại thâm chấn động trong lòng!

Chết rồi!

Một tôn vô địch Nhân tộc vẫn lạc! Là ai thì hắn không dễ phán đoán, hẳn không phải vô địch khai phủ, thế nhưng, nhất định là vô địch Nhân tộc bởi vì hắn cảm nhận được khí vận Nhân tộc rung chuyển!

Đại chiến bạo phát!

Tô Vũ nghiêm mặt nhìn mọi người đang quỷ lạy bên dưới, rất nhanh, hắn khôi phục vẻ trấn định.

Nhưng mà chưa được bao lâu, bỗng nhiên kim ấn của Đại Việt phủ đang trôi nổi trong hư không rung lên.

Nơi biên giới xa xôi của Nhân cảnh, Đại Việt phủ cũng đang chấn động!

Đại Hán vương mau chóng che lấp dị tượng!

Nhưng mà ở Nhân cảnh, một khi chủ nhân khai phủ ngã xuống vẫn chẳng thể giấu giếm, động tĩnh chấn động rất lớn!

Người bình thường có lẽ sẽ không có cảm giác, nhưng mà vô địch thì đều cảm ứng được.

Ai nấy đều biến sắc.

Đại Việt vương đã xảy ra chuyện!

Đại Hạ vương nhìn thẳng về hướng kim ấn của Đại Việt phủ, trên kim ấn kia mơ hồ có một vết nứt hiện ra.

Giờ phút này, người của Đại Việt phủ vẫn còn đang quỷ lạy bên dưới.

Mà về mặt Tô Vũ lại biến ảo!

Chủ nhân khai phủ vẫn lạc!

Khoảng cách không hề dài!

Chẳng qua chỉ là chút tích tắc vụt qua, hai vị vô địch Nhân tộc đã chết rồi, trong đó còn có một vị là chủ nhân khai phủ.

Lúc bấy giờ, có người muốn ngẩng đầu, giống như cảm nhận được động tĩnh gì đó.

Tô Vũ đột nhiên lớn tiếng quát: "Đại Việt, Đại Sở, Đại Liêu, ba phủ các ngươi trước đó dám can đảm làm trái thánh ý, nên chịu trách phạt. Ta sẽ rút ra ba thành khí vận của ba phủ để răn đe!"

Lời này vừa nói ra, lực chú ý của tất cả mọi người phút chốc rời khỏi chấn động trước đó mà là hóa thành sợ hãi.

Tô Vũ còn muốn truy cứu trách nhiệm!

Mà vương miện trên đầu Tô Vũ bùng nổ hào quang, trong nháy mắt kết nối với đại ấn của ba phủ. Đại ấn bị rạn nứt của Đại Việt phủ nhanh chóng bị kim quang bao trùm, những người khác đều không thể thấy được gì.

Một lát sau, đại ấn của ba phủ hiện ra, kim ấn của Đại Việt phủ hơi hơi suy yếu, nhưng không có vết nứt nào cả, còn Đại Sở cùng Đại Liêu thì biến hóa không quá lớn.

Đại Hạ vương và Đại Minh vương đều thấy rõ, Tô Vũ không hề rút ra khí vận của ba đại phủ, mà là tách một chút từ trong vương miện tu bổ cho kim ấn của Đại Việt phủ.

Bên dưới, Phủ chủ Đại Việt phủ tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Vũ!

Vẻ mặt Tô Vũ băng lãnh, lạnh lùng quát: "Không phục sao? Kẻ không phục ta thì không phải người, đáng giết! Ta đã làm Thánh Chủ, chư thiên Nhân tộc, duy ngã độc tôn!"

Duy ngã độc tôn!

Khẩu khí thật lớn!

Nhưng mà dù lúc này Phủ chủ Đại Việt phủ sinh khí, phẫn nộ tới đâu thì cũng không thể làm được gì, y cảm thấy Tô Vũ đã rút đi rất nhiều khí vận của Đại Việt phủ, hai đại phủ khác thì vẫn còn tốt, mà kim ấn của y rõ ràng đã mở đi một chút.

Y hết sức phẫn nội!

Là chính ngươi kêu ta làm!

Ta đã nghe lời ngươi, thế mà ngươi còn đối xử với Đại Việt phủ như thế.

Tô Vũ, ngươi không phải thứ gì tốt!

Đáng hận!

Khí vận đạo mặc dù rất mơ hồ nhưng nó thật sự tồn tại, khí vận suy yếu, nồng độ nguyên khí của Đại Việt phủ có lẽ đều sẽ giảm xuống, thậm chí sẽ xuất hiện việc tu luyện không thuận, hay ra cửa không yên lành.

Đây là ảnh hưởng rất lớn đối với Đại Việt phủ!

Bình Luận (0)
Comment