Giờ phút này, các đại phủ đều cực kỳ sợ hãi.
Tô Vũ thật bá đạo!
Mới vừa lên ngôi, hắn liền trách phạt ba phủ, vị này thật sự có thể trở thành Thánh Chủ sao?
Mà bốn phía, cường giả vạn tộc cũng dần dần cảm nhận được Đại Việt phủ truyền đến chấn động, ai nấy đều líu lưỡi, thật hung ác!
Vừa đến đã giết gà dọa khỉ?
Đây là rút ra khí vận quá nhiều dẫn đến Đại Việt phủ xuất hiện vấn đề đúng không?
Tô Vũ quá bá đạo, quá hung ác, quá tàn nhẫn!
Phủ chủ Đại Việt phủ cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, dân dần, y đã cảm nhận được chấn động, nhịn không được nữa, cả giận hét: "Tô Vũ..- "Khốn kiếp!"
Đại Hạ vương gầm lên: "Dám can đảm gọi thẳng tên húy của Thánh Chủ? Ngươi muốn chết phải không?"
Đại Việt Phủ chủ giận không kìm được, cưỡng ép nhịn xuống, phẫn nộ nói: "Ta... khí vận phủ ta đã bị rút ra quá nhiều, ta muốn về phủ trấn áp dị động! Xin Thánh Chủ thành toản!"
Tô Vũ hờ hững đáp: "Không cho phép!"
Đại Việt Phủ chủ giận dữ, nhưng lúc này những người khác đều phủ phục, vô địch không lên tiếng nên y cũng đành chịu, y biết nếu mình thật sự rời đi thì sẽ xảy ra chuyện!
Y vô cùng phẫn nộ, trực tiếp thu hồi kim ấn.
Thời điểm thu hồi kim ấn, Tô Vũ cũng không định ngăn cản, mà trong nháy mắt khi kim ấn về tay, y liền nhận ra có điểm không đúng.
Khí vận còn đang trôi đi, kim ấn còn đang sụp đổi Mà trong đó, giống như còn nhiều thêm một cỗ khí vận không thuộc về Đại Việt phủ!
Y đột nhiên chấn động trong lòng!
Giống như nghĩ tới điều gì!
Nghĩ đến tình cảnh của mấy phủ như Đại Ngụy năm xưa!
Chủ nhân khai phủ chết trận, khi đó, tình hình mấy phủ cũng giống như bây giờ, đại ấn khẽ co lại một vòng nhỏ.
Lại hồi tưởng cảm thụ ban nãy, cùng với chấn động từ Đại Việt phủ...
Trong nháy mắt, y đã hiểu rõ!
Lập tức y rơi lệ đây mặt, đột nhiên y nhìn về phía Tô Vũ trên vùng trời, mà Tô Vũ thì vẫn bình tĩnh cũng đang nhìn y, ánh mắt vẫn luôn kiên nghị và nghiêm túc như trước.
Cha ta đã xảy ra chuyện!
Tô Vũ cũng biết!
Đúng, hắn nhất định đã biết!
Cha ta đã vẫn lạc!
Thiên biến!
Đại Việt Phủ chủ rơi lệ không ngừng, y không thể nào tiếp thu được, không cách nào nhịn xuống, dù cho y biết, giờ phút này y không nên làm như thết Phụ thân y có lẽ đã chết trận!
Chư thiên bùng nổ đại chiến rồi sao?
Y không biết!
Nhưng mà y hiểu rằng Đại Hạ vương biết rõ việc này, Tô Vũ cũng biết, bọn họ đang cố gắng che lấp tất cải "Thánh Chủ.. "
Y nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt mang theo nồng đậm bi thương, cha ta làm sao vậy?
Trên đài cao, Tô Vũ đứng dậy khỏi vương tọa, nhìn xuống bốn phương, lạnh lùng nói: "Đại Việt Phủ chủ, ngươi muốn kháng lệnh ta?"
"Không.... Không dám.. "
"Phế vật!"
Tô Vũ quát: "Đường đường Nhật Nguyệt cửu trọng lại phế vật như thế! Đại Việt vương cha ngươi dù ta tiếp xúc không nhiều, mới chỉ gặp mặt hai lần nhưng ngài ấy chí khí mười phần, mặc dù thực lực có hạn thì vẫn kiêu ngạo bất tuân. Đáng hận nhưng rất đáng kính! Ngươi là con trai của ông ấy, trừng phạt nho nhỏ thôi lại khóc ròng trước mặt mọi người... Nhân tộc có đồ phế vật như ngươi nên mới suy bại đến nước này!"
Đại Việt Phủ chủ lau khô nước mắt, cúi đầu không dám lên tiếng, y cũng không muốn lên tiếng.
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Ta đã trở thành chủ nhân Thánh Địa, ta hy vọng chư vị đừng vượt khuôn khổ, hôm nay đều quỳ lạy triều thánh cho ta! Ta cũng muốn xem thử, hôm nay ai dám nghịch ta?
Ta muốn xem thử hôm nay ta còn có thể giết thêm kẻ nào, chấn nhiếp chư thiên!"
Một đám Phủ chủ đều ôm tâm tình phức tạp, Tô Vũ quá bá đạo!
Bá đạo đến không thể tưởng tượng nổi!
Hắn còn muốn tìm lỗi của các đại phủ!
Hắn còn muốn trừng phạt các đại phủ!
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Giờ phút này, ngay cả vạn tộc đến tham dự cũng đều cảm khái, thật hung ác!
Cái tên kia không phải mới lên ngôi thôi sao?
Làm như vậy không sợ các đại phủ đều bạo động à?
Ngày đầu tiên thôi mài!
Trong đám người, trưởng lão Ngũ Hành tộc truyền âm nói: "Vị này... Thật ngông cuồng, cũng rất bá đạo! Trực tiếp rút ra khí vận của ba đại phủ, nếu chủ nhân khai phủ của mấy đại phủ này biết thì không chừng sẽ xảy ra một phen đại loạn!"
Vị trưởng lão này cũng kinh hồn táng đảm, tên kia quá đáng sợ.
Ông thật sự rất sợ vị này bỗng nhiên đại phát cuồng tính, giết sạch luôn đám vạn tộc như họ.
Vạn tộc ở đây chẳng một ai có thể chống cự lại Tô Vũ được.
Mà trên đài cao, Tô Vũ ung dung cất tiếng: "Đứng lên đi, mời ngồi, mang thức ăn lên, hôm nay là thọ yến của cha ta, không so đo với các ngươi nữa!"
Lời này vừa nói ra khỏi miệng lại làm cho người ta càng thêm biệt khuất.
Có phải nếu hôm nay không phải đại yến của phụ thần ngươi thì chúng ta cũng không được phép đứng dậy đúng không?
Bên cạnh Tô Vũ, ánh mắt Đại Hạ vương lộ ra một vệt đau thương, truyền âm nói: "Hi vọng ngươi có thể đối xử tử tế với Đại Việt phủ! Đại Việt vương đã chết, một vị khác... có thể là Hồng vương!"
Tô Vũ không lên tiếng.
Mấy lần đại chiến, Nhân tộc đều không có vô địch tử trận, hôm nay mới bắt đầu mà thôi, đã chết mất hai vị, giờ khắc này, hắn cũng hơi bỉ ai.
Đánh Thiên Uyên tộc có đáng giá không?
Có lẽ là đáng giá!
Không đánh, Thiên Uyên tộc chẳng sớm thì muộn sẽ ra tay với Nhân tộc.
Đáng giá là một chuyện, thật sự có vô địch chết trận... lại là một chuyện khác.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ta chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, không để cho vạn tộc nhìn rõ, chuyện khác chỉ có thể dựa vào các vị.
Thật sự xin lỗi!
Giờ phút này, vô địch vẫn lạc còn chưa đủ nhiều.
Thiên Uyên giới bị phong tỏa, tạm thời không có động tĩnh lớn nào xuất hiện.
Nhưng mà ở bên Nhân cảnh lại có động tĩnh trước.
Tô Vũ đã cưỡng ép trấn áp, thế nhưng, mấy vị cường giả vô địch đều cảm nhận được điều không ổn, Lưu Vô Thần và Tần Trấn đều hơi bất an, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từng người nhìn về phía Tô Vũ đang tỏ ra trấn định tự nhiên.
Xảy ra chuyện gì sao?
Có phải Đại Việt vương xảy ra chuyện rồi?
Tô Vũ biểu hiện đạm mạc, không để ý đến bọn họ, hắn đứng dậy đi về phía "Phụ thân" Tô Long đang ngồi ngay ngắn bên dưới, trong tay hắn xuất hiện chén rượu, bình tĩnh tự nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Hôm nay là đại thọ của phụ thân, kính phụ thân một chén!"
Những người khác thấy hắn mời rượu "Tô Long"
thì đều an tâm hơn một chút.
Tên này không phát điên lên là tốt rồi!
Chỉ sợ hắn nổi điên bỗng nhiên muốn giết người, sớm biết Tô Vũ lên cơn thì họ đã không tới, cảm giác như sẽ có nguy hiểm vô cùng.
Tô Vũ vẫn trầm tĩnh như cũ.
Hắn biết giờ phút này việc duy nhất mà hắn phải làm chính là cố thủ Nhân cảnh.
Mấy vị Đại Tần vương đều đã rời đi hết!
Một khi có hàng loạt cường giả đột kích, Nhân cảnh rung chuyển, thậm chí giới vực bị phá võ thì đó mới là phiền phức ngập trời.
Dù giới vực không bị phá toái, chỉ cần có cường giả tới đồ sát Nhân tộc, thật sự giết sạch Nhân tộc, thì còn lại những vị vô địch kia cũng không cách nào thay đổi được gì.
Dưới tình huống bình thường, đại tộc sẽ không dám làm như vậy.
Nhưng mà bây giờ đã bùng nổ đại chiến, ai còn quan tâm nữa chứ?
Tô Vũ mời rượu, mượn cơ hội này để ngẫm nghĩ thêm.
Hắn có ma ma Cục lông nhỏ bên cạnh, không phải Hợp Đạo đột kích thì cũng không sợ ai.
Sợ là sợ... xuất hiện Hợp Đạo cảnh!
Một khi Nhân cảnh bị tấn công, lại vô pháp giữ vững, vậy thì các vị Đại Tần vương sẽ không thể không rời khỏi Thiên Uyên giới, sắp thành lại bại thì sẽ chẳng còn cơ hội lần sau!
Vạn tộc sẽ không đánh vào Thiên Uyên giới!
Bên kia có lực áp chế, nếu khai chiến với Nhân tộc ở đó sẽ không có lời, cho nên muốn cứu Thiên Uyên thì biện pháp duy nhất chính là tiến đánh Nhân cảnh!
Bức bách các vị Đại Tân vương phải trỡ về!
Những đạo lý này Tô Vũ đều hiểu, Đại Tân vương cũng hiểu, cho nên Đại Minh vương và Đại Hạ vương không đi, chính là để phòng ngừa vạn nhất.
Mà Tô Vũ có lẽ cũng là một trong những lá bài tẩy của họ.
Không, bọn hắn đã nắm chắc rằng ở thời khắc mấu chốt, Tô Vũ vẫn phải dựa vào trấn thủ Cổ Thành đến phòng thủ Nhân cảnh!
Ngoại trừ Tô Vũ, những người khác điều động không được nhiều cường giả như vậy tới bảo vệ Nhân cảnh.
"Cho nên, ngoại giới vẫn phần nào bảo đảm, đám Thiên Diệt đều ở đó, thời khắc mấu chốt cũng có thể xuất động, vạn tộc sẽ không dám tùy tiện tới chiến!"
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, hư không chợt dao động một thoáng.
Hồ Hiển Thánh đột nhiên xuất hiện!
Giờ phút này, trong mắt Hồ Hiển Thánh tràn đây vẻ sợ hãi nhìn về phía Tô Vũ, rồi lại nhìn Đại Hạ vương, Đại Minh vương bên kia, sợ hãi trong mắt ông đã vô pháp che giấu.
Tim Tô Vũ nhảy thót lên một cái!
Có chuyện rồi!