Ánh mắt Đại Minh vương sắc bén, quát lớn: "Hồ Hiển Thánh to gan! Vừa rồi ngươi đi đâu? Bây giờ dám can đảm xuyên tới, có ý đồ với Thánh Chủ sao?"
Hồ Hiển Thánh đè xuống rung động, vội vàng cười làm lành: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Tô Vũ cũng đè xuống sự bất an và sốt ruột kia, cười nói: "Viện trưởng, đừng suốt ngày ÿ vào lực không gian mà xuyên đi khắp nơi! Ta không để ý, nhưng lần sau cẩn thận gặp phải cường địch lại bị ngăn chặn!"
"Đúng đúng đúng...
Hồ Hiển Thánh cười gượng xin lỗi, gương mặt ông giữ nguyên tươi cười mà truyền âm cho Tô Vũ, trong giọng nói mang theo vẻ run sợ: "Xảy ra chuyện! Phiền phức lớn rồi! Bên kia cổng truyền tống có vô địch, là cường giả vô địch!"
Lòng Tô Vũ lộp bộp nhảy lên!
Vô địch!
Vô địch tồn tại trong di tích!
Cường giả vô địch rất khó ẩn núp để tiến vào Nhân cảnh, những năm qua, Đại Tần vương một mực tọa trấn, dù cho Liệp Thiên các có lối đi thì vô địch cũng không dám truyền tống lung tung, truyền tống Nhật Nguyệt thì vẫn được, còn vô địch sẽ không dám tùy tiện lẻn qua.
Một khi lẻền vào Nhân cảnh, bị phát hiện thì ắt phải chết không còn nghi ngời Hiện tại, Hồ Hiển Thánh nói với mình rằng có vô địch ở bên kia cổng truyền tống.
Tô Vũ đè xuống rung động trong lòng, ngoài miệng thì cười nói: "Được rồi, tâm tình ta không tệ, không so đo với viện trưởng!"
Hắn cấp tốc truyền âm hỏi: "Vô địch ở đâu? Thực lực gì? Bao nhiêu tên?"
"Ỗ trong Đại Thương phủ, nội bộ khu Thiên Đoạn sơn, thực lực gì thì ta không biết, thế nhưng nhất định là vô địch... Ta dọc theo không gian dao động, một đường tìm qua, mơ hồ phát hiện ra di tích gợn sóng. Ta biết đối diện có thể là Tiên tộc nên cẩn thận dò xét một phen. Kết quả không gian dao động mà ta truyền vào bị phá hủy lập tức, nhất định là do vô địch phá hủy! Bằng không, Nhật Nguyệt sẽ không thể phát hiện ra, ta không biết đối phương có phát hiện ra ta hay không...
Thế nhưng, đối phương nhất định là cường giả vô địch!"
Hồ Hiển Thánh không dám dò xét, không gian dao động của ông vừa bị phá hủy thì ông liên chạy.
Ông muốn trở về nói cho Tô Vũ rằng có vấn để!
Vấn đề rất lớn!
Có vô địch tiềm phục trong Nhân cảnh.
Thành lũy dễ công phá nhất chính là nội bộ.
"Ta không rõ thực lực, cũng không biết nhân c— "
SƠ...
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo chập chờn, tiến vào từ bao giờ?
Có khả năng không phải hiện tại!
Mà là chuyện từ trước khi khai phủ!
Tiên tộc?
Chúng có thể ngủ đông như thế sao?
Trước đó vận dụng cổng truyền tống chỉ là thuận tiện lấy ít lời, người của Thiên Cổ có lẽ đã liên hệ với đối phương, thậm chí đã chuẩn bị khởi động cường giả trong di tích rồi!
Bằng không, không có lý nào vì mấy kiện vật gánh chịu mà lại dùng tới vào lúc này.
Chẳng qua chỉ là nhân tiện!
Vừa rồi Tô Vũ còn nghĩ mối nguy bên ngoài còn có thể giải quyết, hiện tại... có lẽ nội bộ cũng sắp xảy ra chuyện.
Lần này, bọn chúng sẽ ra tay phải không?
Không thể chỉ có một tên!
Hơn bốn trăm năm đều không ra tay, lần này lại lộ diện ư?
Khó mà nói!
Nếu như không ra tay thì còn có thể móc ra từng tên, nhưng một khi lần này vạn tộc vận dụng tất cả những thủ đoạn ẩn giấu này thì sao?
Chẳng lẽ chỉ có Tiên tộc thôi?
Thân Ma còn lưu lại chiêu gì ở Nhân cảnh không?
Tất cả những thứ này, Tô Vũ đều không biết, hắn chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Không biết bao nhiêu người, không biết thực lực gì, thế nhưng hắn biết nhất định là có vô địch, đây chính là mối nguy lớn nhất.
Tô Vũ thầm nghĩ như vậy, vỗ vỗ vai Hồ Hiển Thánh, cười nói: "Viện trưởng đừng kích động, đi uống chén rượu nào, ta lại không trách ngài, làm sao, sợ ta hạ sát thủ à?"
Hồ Hiển Thánh gượng cười không nói gì.
Rất nhanh, ông lại truyền âm cho Đại Minh vương và Đại Hạ vương.
Hai vị vô địch siết chặt nắm đấm, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Đại Hạ vương cấp tốc truyền âm cho Tô Vũ: "Di tích... Vĩnh Hằng.... Tô Vũ, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn!"
Bên kia, Đại Minh vương cũng cấp tốc truyền âm đến: "Một khi sự tình ở Thiên Uyên giới bại lộ, lần này rất có thể vạn tộc sẽ vận dụng lực lượng ẩn giấu đó, ta và lão Hạ qua bên kia dò xét một phen, một khi không ổn... chúng ta sẽ tiên hạ thủ vi cường!"
Tô Vũ suy tư một hồi, truyền âm phân phó:
"Không, Đại Minh vương và Đại Hạ vương, các ngài phải đi thủ biên cảnh! Thủ vững lối đi! Bên kia đều là nơi Nhân tộc trú quân, phía dưới lối đi còn có trên ngàn vạn quân sĩ... Mặc dù ta làm Thánh chủ nhưng chính các ngài cũng biết, Nhân tộc sẽ không nghe ta! Các ngài không đi thì bên kia vô pháp phòng thủ, ta sẽ báo cho chư vị trấn thủ cổ thành, thời khắc mấu chốt, bọn hắn sẽ ra tay!
Đại Minh vương và Đại Hạ vương liếc nhìn nhau, vậy trong nội bộ thì sao?
Tô Vũ truyền âm trấn an: "Không cần phải để ý đến tới việc này, yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt! Để mấy vị Chu Thiên Nguyên lưu lại, bọn họ tới Chư Thiên chiến trường cũng không có tác dụng gì lớn, ta muốn họ giúp ta cố thủ bản thổ Nhân cảnh!"
Đại Minh vương và Đại Hạ vương phải lên Chư Thiên chiến trường!
Bằng không, Nhân cảnh chắc chắn sẽ đại loạn.
Bên kia còn không biết tình huống như thế nào, không biết mấy vị Đại Chu vương có để lại vài vị vô địch phòng thủ hay không, nếu không có Đại Hạ vương và Đại Minh vương đến giữ, Tô Vũ lo lắng Nhân cảnh sẽ tan tác!
Hai vị vô địch cũng không nói thêm gì, dù trong lòng họ đều đang rất lo lắng.
Mà Tô Vũ thì âm thâm truyền âm cho Hồ Hiển Thánh: "Lập tức bắc cổng không gian truyền tống!"
"Cái gì?"
"Thứ ta mới vừa cho ngài đó, mau bắc cổng truyền tống!"
"Được!"
Hồ Hiển Thánh hơi bất an, Tô Vũ định ra tay luôn ư?
Mấu chốt là tình huống bên trong chưa rõ, tùy tiện đi thì sẽ rất nguy hiểm.
Tô Vũ không nói gì.
Ma ma Cục lông nhỏ đang ở đây, hắn rất có niềm tin.
Đại Chu vương sẽ giấu không được quá lâu, hắn phải thừa dịp trước khi họ bại lộ, trước khi vạn tộc vận dụng át chủ bài này mà tiên hạ thủ vi cường!
Tô Vũ vừa uống rượu, vừa nghĩ việc này, bỗng nhiên hắn ném chén rượu trong tay xuống đất, phẫn nộ quát: "Đại Minh vương, Đại Hạ vương!"
Hai vị vô địch nhìn về phía hắn.
Bốn phía, cường giả ba mươi sáu phủ và cường giả vạn tộc dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, vị này lại muốn thế nào?