"Lão Lương!"
Đại Hán vương chảy đây huyết lệ, rống to một tiếng, thần văn bùng nổ toàn bộ, đánh về phía gã vô địch nơi xa!
Ấm âm!
Từng viên thần văn trực tiếp nổ tung, sau một khắc, một viên thần văn chữ "Lực" vô cùng cường đại hiển hiện, Đại Hán vương tung ra một quyền, oanh bạo huyết vân trong hư không, thân văn chữ "Lực" hơi tán loạn.
Nơi xa, Đại Tân vương cũng rống to một tiếng, mang theo lửa giận ngút trời đánh bay Thiên Uyên Bán Hoàng. Đại Chu vương cũng hiển hiện lập tức, vỗ ra một chưởng đánh cho thân thể Thiên Uyên Bán Hoàng nứt toác, huyết dịch tứ tung Toàn bộ Thiên Uyên giới vực triệt để hỗn loạn!
Tử Linh không ngừng ào tới!
Mà Thiên Uyên Bán Hoàng lại bật cười.
Thiên Uyên tộc đã chết 8 vị vô địch mạnh mẽ, Nhân tộc cũng chết 3 vị, trọn vẹn T11 vị vô địch ngã xuống, giờ phút này hư không đã nứt ra!
Dị tượng... không thể ngăn được nữa!
Phòng tuyến của Đại Hán vương và Diệt Tằm vương sụp đổ, phía ngoài cùng, phòng tuyến do Đại Chu vương thiết kế cũng sắp sập, mà Đại Chu vương lại không có thời gian hay tỉnh lực đi duy trì phòng tuyến ấy.
Thiên Uyên Bán Hoàng cười xán lạn!
Không cần nhiều, chết thêm một vị vô địch nữa thì phòng tuyến kia nhất định sụp đổ!
Chư thiên vạn tộc đều sẽ biết Nhân tộc đang tiến hành cuộc chiến diệt giới!
Ông ta cười xán lạn vô cùng!
Mà giờ khắc này, vô địch Thiên Uyên bị thần văn của Đại Hán vương đánh trúng cũng cười một tiếng, quát lên: "Ta chết, Nhân tộc chôn cùng ta!
Đáng giái"
Âm âm!
Một tiếng vang đữ dội truyền ra!
Trời long đất lở.
Toàn bộ vùng trời Thiên Uyên giới hiện ra vô số huyết vân, phòng tuyến của Diệt Tằm vương và Đại Hán vương hoàn toàn sụp đổ, phía ngoài nhất, màn che mà Đại Chu vương bảy ra cũng bạo liệt!
Giờ khắc này, 12 đóa huyết vân to lớn tụ hợp cùng một chỗ, xông phá thiên địa!
Đã chết 12 tôn vô địch!
Động tĩnh lớn như vậy lập tức bạo phát!
Toàn bộ chư thiên vạn giới trong nháy mắt nổi lên tiếng nổ vang rền!
Huyết vũ như mưa trút xuống, toàn bộ Chư Thiên chiến trường hóa thành màu đỏ như máu!
Huyết vũ không ngừng lan tràn!
Trước sau chỉ tốn mười phút đồng hồi!
Đúng vậy, chỉ chừng đó thời gian mà đã chết 12 tôn vô địch!
"Thiên Uyên!"
"Nhân tộc!"
Giờ khắc này, từng đạo hư ảnh bắn ra, từng vị cường giả sững sở bàng hoàng!
Ai nấy đều dồn dập nhìn về phía Thiên Uyên giới!
12 đạo hư ảnh kia có 9 đạo rơi hủy ở Thiên Uyên giới, 3 đạo bay về hướng Nhân cảnh bên kia, sau một khắc, rầm rầm râm, ba tiếng nổ vang lên ở Nhân cảnh!
Không che giấu được!
Nhân cảnh có ba tôn vô địch vẫn lạc!
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ tận mắt thấy dị tượng sau khi vô địch Nhân cảnh ngã xuống.
Nhân cảnh rung chuyển!
Kịch liệt rung chuyển!
Đại Việt phủ, Đại Lương phủ đều đang chấn động, hôm nay hai vị chủ nhân khai phủ lại cùng bỏ mạng.
Nam Nguyên.
Tất cả mọi người biến sắc nhìn lên bầu trời.
Ba hư ảnh hiển hiện trên vùng trời Nhân cảnh!
Vô địch... vẫn lạc!
Mà ngay một khắc này, trong phế tích nơi Cầu Tác Thánh Địa đã bị hủy diệt, một cái trống lớn bỗng nhiên xuất hiện.
Một vị lão nhân đi từng bước một tới, cười thê lương như sắp khóc, gõ lên chiếc trống ấy!
Không thể dối gạt được!
Tùng!
Thiên địa chấn động!
Trống Thăng Long vang lên, vô địch ngã xuống!
Nhiều năm rồi nó chưa từng vang lên.
Giờ khắc này lại liên tiếp truyền ra tiếng gõ!
Tùng tùng tùng...
Tiếng vang chấn động thiên địa, lúc bấy giờ, trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một ý niệm, vô địch đã chết!
Không chỉ là một vị!
Tiếng trống Thăng Long vang vọng đất trời.
Vô địch vẫn lạc!
Phần Hải vương không tính, gã là phản đồ, chết thì chết, không ai sẽ cảm thấy bi thương.
Nhưng mà hôm nay thì khác!
Trên quảng trường phủ thành chủ.
Lúc này, thiên địa cực kỷ an tĩnh.
Tất cả mọi người chấn động vạn phân, thậm chí có kẻ khủng hoảng kêu to.
"Vạn tộc giết đến đây!"
Ba tôn vô địch ngã xuống!
Đây không phải vạn tộc đánh tới thì là cái gì?
Nhân tộc sắp xong rồi!
Nhân cảnh sắp tiêu rồi!
Cường giả vạn tộc cũng chấn động khủng khiếp, không ai có thể trấn định, dồn dập hội tụ đến cùng một chỗ, cảnh giác vạn phần, nhưng cũng không dám chạy trốn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ba tôn vô địch vẫn lạc!
Giờ phút này, Tô Vũ uống rượu, cười khẽ, một bước đạp lên đải cao, nhìn xuống phía dưới, sau đó hắn quát lớn: "Trật tự!"
Bốn phía, mọi người trở nên an tĩnh.
Còn có một số người chạy loạn như con ruồi không đầu, thần quang trong mắt Tô Vũ bùng nổ, oanhl Từng gia hỏa chạy loạn dồn dập thổ huyết, nện rơi xuống đất.
Thoáng một cái, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tô Vũ lãnh đạm nói: "Trời còn chưa sập! Kêu loạn cái gì? Một đám rác rưỡi!"
Thái độ bình tĩnh của hắn khiến mấy người an tĩnh hơn một chút, thanh âm Tô Vũ chấn động thiên địa, truyền khắp bốn phương, lạnh lùng quát: "Ta còn sống! Ta còn đang ở chỗ này! Gấp cái gì chứ?"
"Đại Tân vương và chư vị vô địch đã nghe ta hiệu lệnh, hôm nay đồ diệt Thiên Uyên Cổ tộc, chết mấy vị vô địch thì có sao? Nhân tộc có năm nào mà không chết người? Năm nào mà không chiến tranh?"
"Tộc chúng ta chết ba vị, nhưng Thiên Uyên tộc thì sắp diệt giới rồi, có gì phải hoảng hốt?"
"Vạn tộc không tắt được ý đồ muốn tận diệt chúng ta, hôm nay diệt Thiên Uyên tộc trước để răn đe! Các ngươi kêu la cái gì? Chiến tranh thì sẽ có người chết! Chủ nhân khai phủ chết rồi thì có sao? Dù cho Đại Tân vương chết trận thì có vấn đề gì à?"
Giọng nói của Tô Vũ như chuông lớn, chấn động thiên địa, phẫn nộ quát: "Nhân tộc bị diệt rồi sao?
Một đám rác rưởi còn gảào còn khóc thì cứ giết hết đi, Nhân tộc không nuôi phế vật"
Tiếng rống giận dữ vừa ra, quảng trường liền triệt để an tĩnh.
Bốn phương tám hướng, tiếng khóc tắt ngúm.
Lúc này toàn bộ Nhân cảnh chỉ còn lại thanh âm của Tô Vũ đang vang vọng.
Không phải vạn tộc đánh tới mà là Nhân tộc chủ động đi đồ diệt Cổ tộc!
Đồ diệt đại tộc thượng cổ xếp trong mười vị trí đầu!
Chủng tộc cổ lão có Hoàng giả tồn tại!
Cho đến giờ phút này, mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù bi thương nhưng nhiều ít gì họ cũng an tâm hơn chút, đúng là có người chết nhưng bây giờ Thiên Uyên tộc có lẽ chết còn nhiều hơn.
Nhân tộc xếp hạng cao hơn Thiên Uyên tộc, mặc dù bộ tộc kia có một vị Hoàng!
Mà cho đến giờ phút này, cường giả vạn tộc ở đây mới biết được xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt ai nấy đều kịch biến!
Nhân tộc chủ động tiến vào Thiên Uyên giới vực!
Thật to gan, thật quyết đoán!
Mà bấy giờ, giữa đất trời, thanh âm Tô Vũ vẫn đang chấn động.
"Nhân tộc đã chết ba vị vô địch, vạn tộc sẽ chết càng nhiều! Hôm nay, Tô Vũ ta trở thành chủ nhân của Nhân cảnh, từ trước tới giờ ta không ăn thiệt thòi, ngươi giết một người của ta, ta sẽ đòi gấp trăm lần. Các vị Đại Tân vương diệt giới, Tô Vũ này sẽ tiểu thí ngưu đao, để các ngươi biết được vô địch thì có là gì?"
(Tiểu thí ngư đao: thử qua dao mổ trâu. Giải thích:
lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng) Hắn quát lạnh một tiếng, hư không bị xé nứt.
Tô Vũ bước vảo trong lối đi không gian đã được bắc xong.
Hắn thả một chén rượu cay vào không trung, quát lạnh: "Đợi ta giết mấy tên vô địch xong, trở về lại uống, người ở đây ai dám can đảm rời đi, giết không tha!"
Âm!
Hắn bước vào hư không, trong nháy mắt đã tan biến tại chỗ.