Cùng lúc đó.
Bên ngoài Thiên Uyên giới vực.
Đại Chu vương quả thực đã đánh ra rồi!
Y, Cục lông lớn, Thái Cổ Cự Nhân vương, Phệ Không, bốn đại cường giả đang giằng co với đối phương.
Thiên Cổ, Thần Hoàng, Phượng Hoàng, Giám Thiên Hầu cũng đang dè chừng.
Tám vị Hợp Đạo cảnh đều không giao chiến!
Mà Đại Chu vương cũng không có ý định xuất thủ, lúc này y đang nhìn về phía Nhân cảnh, trước mặt y là một kẻ đang quỳ sát trên đất, chính là Cấm Thiên vương.
Đại Chu vương nhìn về phía Nhân cảnh rồi lại nhìn Cấm Thiên vương, thở dài nói: "Ngươi nhìn ngươi xem, Nhân tộc ta còn chưa bại mà ngươi đã không nhịn được, tội gì phải khổ như thế?"
Y lắc đầu, vỗ xuống một chưởng, không giết Cấm Thiên vương mà là triệt để phong cấm vị này: "Giết trổ về Nhân tộc, ta sẽ giao cho Tô Vũ xử lý!
Ngươi nghỉ ngơi đi, hãy cầu nguyện ta sống lâu thêm một lát thì ngươi mới có thể sống lâu thêm một hồi.
Cách đó không xa, Thiên Cổ một mặt đạm mạc nhìn cũng chưa từng nhìn Cấm Thiên vương, có điều ánh mắt lão nhìn Đại Chu vương cực kỳ dị dạng: "Ngươi còn muốn giết trở về?"
Đại Chu vương thản nhiên gật đầu: "Dĩ nhiên có thể! Ngươi không tin sao?"
Thiên Cổ cười ha hả: "Tin, ngươi đi rồi, chúng ta liền phá nát Thiên Uyên giới, ngươi lựa chọn giết trở về hay là lựa chọn ở lại đây, đám Tân Quảng có thể giết trỡ về sao?"
Lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Chờ cuộc chiến ở Nhân cảnh có biến hóa!
Bên kia, sáu vị Hợp Đạo đang tham chiến, ma ma Cục lông nhỏ không biết lúc nào thì sẽ đánh ra, nếu nàng xuất hiện thì có thể lại kéo dài thêm một hồi.
Đại Chu vương nhìn thoáng qua Nhân cảnh, y đang chờ đợi biến hóa!
Nếu không có biến hóa... vậy thì chỉ có thể phá phủ trầm chu!
Ma ma Cục lông nhỏ còn chưa đi ra, đại biểu còn chưa tới bước đường cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, y cũng không muốn đập nồi dìm thuyền, trả ra cái giá quá lớn.
"Tô Vũ... Khí vận quấn thân, khí vận của Nhân tộc đều đổ về ngươi, ngươi sẽ có thu hoạch gì chứ?"
Trong lòng của y lặng yên suy nghĩ.
Chỉ cần Tô Vũ có thể kiên trì, kiên trì đến lúc cổ thành không bị bại lui thì trận chiến này họ có thể đánh!
Đánh tới mức lưỡng bại câu thương!
Đánh tới khi Nhân tộc kiên trì thời gian dài hơn, có lẽ sẽ có cường giả vạn tộc khác tham chiến, hoặc là đầu nhập vào vạn tộc, hoặc là gia nhập Nhân tộc. Nhân tộc kiên trì càng lâu thì càng có thể lôi kéo thêm nhiều đồng minh!
Nhân tộc cần đồng minh!
Rất cân!
Không vì hiện tại mà là vì tương lai, một khi thượng giới mở ra, cổ lão của Nhân tộc có khả năng đều đã chết, không có đồng minh thì khó thoát khỏi sự hủy diệt Chỉ khi trận chiến này đánh ra được uy phong của Nhân tộc thì mới có thể khiến một vài Cổ tộc đứng về phía Nhân tộc!
Đại Chu vương đang chờ cái này!
Bằng không, giết chóc đến cùng, dù cho giết thêm mấy vị Hợp Đạo thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, tương lai mới là điểm then chốt!
Y đang đợi Tô Vũ đem đến cho y kinh hỉI Hôm nay, Tô Vũ lên ngôi Thánh Chủ, có lẽ hắn sẽ có thể dẫn tới một ít biến hóa!
Đại Chu vương thầm thở dài, cái tên này làm nhiễu loạn kế hoạch của ta, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp bù đắp lại đó!
Đại Chu vương đang chờ đợi biến cố.
Thiên Cổ, Ma Hoàng cũng đang đợi, chờ đợi trấn thủ cổ thành không thể chịu được nữa mà rời khỏi cuộc chiến này.
Một khi nhóm trấn thủ vừa đi, vạn tộc sẽ đại thắng, Nhân tộc nhất định bị phá nát bản giới, đám Đại Chu vương sẽ bị vây chặt tại Thiên Uyên giới vực, không sớm thì muộn cũng sẽ hủy diệt.
Mà hạch tâm nằm ở chỗ Tô Vũ, nằm ở chỗ Lão Quy.
Lão Quy không chịu được nữa thì các trấn thủ khác cũng không cách nào ngăn cản.
Tô Vũ không chịu được nữa, hết thảy trấn thủ đều phải lui về cổ thành.
Mà giờ khắc này, Tô Vũ bị bọn hắn coi là tiêu điểm của biến cố lại đã chính thức bước vào thác nước kia.
Xuyên qua thác nước.
Trong nháy mắt, Tô Vũ giống như xuyên thấu cái gì đó, hắn thấy hoa mắt rồi lại xuất hiện tại Tinh Lạc sơn.
Đúng vậy, Tinh Lạc sơn.
Lúc này, trước mắt Tô Vũ chính là Tỉnh Lạc sơn, nhưng mà nơi đây lại khác với Tỉnh Lạc sơn mà hắn thấy trước kia.
Sở dĩ Tinh Lạc sơn được gọi bằng cái tên này bởi vì ở giữa có một thung lũng lớn, bốn phía vây quanh bởi núi. Truyền thuyết kể rằng có một ngôi sao rơi võ nên mới tạo thành nơi đây, hẻm núi sâu ở giữa chính là bị sao băng lớn va chạm tạo thành.
Trong thung lũng Tỉnh Lạc sơn rất bằng phẳng, cũng không có thứ gì tồn tại.
Nhưng mà Tỉnh Lạc sơn trong mắt Tô Vũ bây giờ lại hoàn toàn khác biệt!
Núi vẫn là núi!
Thế nhưng trong thung lũng lại là một tòa trạch viện mỹ luân mỹ hoán.
Cấu tạo của nó không khác đại viện ở vùng nông thôn cho lắm nhưng bốn phía lại đều trồng hoa, phảng phất như trạch viện được bao bọc giữa biển hoa thơm ngát, chỉ lưu lại một con đường nhỏ tung hoành giữa đất trời để cho người ta đi lại.
Trong trạch viện còn có một cái xích đu, lúc này, Tô Vũ có thể thấy rất rõ ràng.
Xích đu kia đang lung lay trong gió.
Hương hoa theo gió mà lan xa, tiến vào trong mũi Tô Vũ là hương thơm nhàn nhạt chứ không quá nồng đậm, cũng không làm cho người ta phiền chán mà chỉ muốn ngửi thêm nhiều hơn hương vị này.
"Thơm quá!"
Một thanh âm mừng rõ dọa tim Tô Vũ nhảy thịch một cái, hắn gõ gõ Cục lông nhỏ vừa ngoi đầu lên rồi oán thầm, ngươi dọa ta thót cả tim!
Ỗ nơi đây, ngươi bỗng nhiên xuất hiện thì sẽ rất đáng sợ.
Đây chính là nhà của Văn vương cùng Thời Gian sư!
Hai vị ấy đều là sự tồn tại chí cao nên Tô Vũ hết sức cảnh giác.
Tư trạch là chốn không thể xông loạn.
Điều này Tô Vũ rất chắc chắn. Nếu nhà hắn bị người ta tự tiện xông vào thì liệu hắn có thể vui lòng được không?
Không chừng còn nổi điên mà giết người!
Giả sử Văn vương và Thời Gian sư phong tỏa nơi này, nếu chết thì coi như xong, nếu mà không chết...
Cũng không đúng, ta mang theo Thời Gian sách tới mà!
Tô Vũ thầm nghĩ, ta quang minh chính đại cầm chìa khóa mở cửa đi vào, ta không phải là lén lút xông vào nha.
Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Chủ nhân Thánh Địa Nhân tộc Tô Vũ đến xin bái phỏng Văn vương tiền bối, tiền bối có ở nhà không?"
Bây giờ mà truyền tới một câu trả lời "Có" thì hẳn là Tô Vũ sẽ bị hù phát khóc.
Đệch, ngài thế mà còn sống?
Trong lòng của hắn nghĩ vậy, sau một khắc, trong đại trạch cách đó không xa bỗng nhiên thật sự truyền ra thanh âm: "Không có nhà!"
Tóc gáy Tô Vũ dựng lên!
Cục lông nhỏ hốt hoảng trốn vào trong biển ý chí của Tô Vũ.
Đậu mè!
Thực sự có người?
Thanh âm kia hơi có vẻ non nớt, thế nhưng trong nhà cổ lại truyền đến thanh âm!
Thật đó!
Tóc gáy Tô Vũ dựng đứng lên, nơi này đã phong tỏa bao lầu nhỉ?
Từ trước thượng cổ đã bị phong tỏa rồi!
Thời kì thượng cổ hẳn là tính từ khi Nhân Hoàng nhất thống chư thiên, mà sau khi nhất thống chư thiên, Văn vương đã phong tỏa nơi này rồi dọn đi.
Nơi này còn cổ xưa hơn cả Cục lông lớn!
Ngày hôm nay, Tô Vũ lại nghe được tiếng người ở đây!
Tô Vũ đang cực kỳ chấn động, mà sau một khắc, trong nhà cổ lại truyền đến thanh âm: "Ngươi là ai?
Tô Vũ đè xuống sợ hãi trong lòng, thần văn chữ "Kiếp" chỉ hơi hơi rung động, cũng không kịch liệt chấn động, có lẽ là sẽ không có việc gì.
Tô Vũ vội vàng đáp: "Ta là Nhân chủ của Nhân tộc! Cũng là người truyền thừa của Văn vương tiền bối, còn là người thừa kế của Thời Gian sư đại nhân"
Hắn cảm thấy trong nhà cổ có khả năng không phải là Văn vương.
Bằng không, đối phương sẽ không nói rằng Văn vương không có nhà.
Thời Gian sư ư?
Không phải chứ?
Thanh âm này hơi non nớt, có vẻ giống một đứa bé, lại không quá giống giọng của nữ nhân.
Lễ nào là hậu duệ của Thời Gian sư và Văn vương?
Cũng không đúng, tòa nhà này phong tỏa hẳn đã mười mấy vạn năm.
Dù là hậu duệ thì hiện tại cũng lớn tuổi lắm rồi mới đúng!
"Nhân chủ của Nhân tộc?"
Trong nhà cổ, thanh âm mang theo nghi hoặc:
"Nhân chủ của Nhân tộc, ý là Nhân Hoàng sao?"
"Cái này... Không phải, Nhân Hoàng là chư thiên Nhân chủ. Xin hỏi tiền bối là...