"Xin hỏi tiền bối là...
Tô Vũ khó xác định đối phương là ai, lúc bấy giờ hắn cực kỳ cẩn thận, kinh hồn táng đảm.
Nơi đây có người!
Không quan tâm đó là ai nhưng tuyệt đối là cường giải Mười mấy vạn năm... Khả năng là còn lâu hơn, Nhân tộc thống trị chư thiên kéo dài bao nhiêu năm rồi?
Điều này Tô Vũ thật sự không biết!
Thống trị bao nhiêu năm cộng thêm 100 ngàn năm thì đó chính là thời gian cổ trạch này bị phong tỏa, qua nhiều năm như vậy hẳn là không ai có thể đi vào, tiến vào thì đại khái cũng là đỉnh cấp cường giả, cấp bậc tương đương với Văn VƯƠnG.
Vô luận là vị kia một mực sinh tồn ở đây hay là sau này mới tiến vào thì đều không phải là đối tượng mà Tô Vũ có khả năng trêu chọc nổi.
Mười mấy vạn năm, dù là một con lợn mười mấy vạn năm còn chưa chết thì ít nhất cũng là Hợp Đạo, nếu không phải Hợp Đạo thì liệu Vĩnh Hằng có thể sống lâu như thế sao?
Không rõ nữa!
Dù sao Vĩnh Hằng già nhất mà Tô Vũ từng gặp chính là Đa Bảo tướng quân, đối phương là Vĩnh Hằng cửu đoạn, có lẽ đã sống trên 10 vạn năm.
Nói lại thì Đa Bảo tướng quân ngay cả heo cũng không bằng, sống lâu như vậy mà vẫn là Vĩnh Hằng, chưa thể bước vào Hợp Đạo.
Tô Vũ thâm nghĩ, trong nháy mắt lại áp chế ý niệm này xuống.
Hiện tại chớ suy nghĩ lung tung!
Trong nhà cũ của Văn vương có người là điều Tô Vũ không ngờ tới.
Chuyện này cũng phá võ một chút huyễn tưởng của hắn, hôm nay e là không thể thu hoạch được gì rồi.
Lúc này, trong nhà cổ lại lần nữa truyền ra thanh âm: "Không phải Nhân Hoàng, vậy tại sao lại là Nhân chủ của Nhân tộc?"
Lời nói mang theo nghi hoặc, giống như cảm thấy rất kỳ quái.
Tô Vũ suy đoán có khả năng đối phương một mực sinh tồn ở đây, chưa từng đi ra ngoài, vậy nên hắn lập tức giải thích: "Bây giờ cách thời Nhân Hoàng, Văn vương nhất thống chư thiên hơn mười vạn năm. Mười vạn năm trước, Văn vương và Nhân Hoàng đều biến mất, mười vạn năm qua, Nhân tộc không ngừng bị vạn tộc vây giết, đã hủy diệt 9 lần, ta là Nhân chủ của Nhân tộc lần thứ mười"
"Ngươi yếu quá!"
Thật là đau tim!
Lời nói này quá đâm timl Tô Vũ thầm hồ nghị, là do đối phương quá cường đại cho nên nói như vậy hay là do không hiểu sự tình nên mới nói dứt khoát như thế?
Hắn còn đang suy nghĩ, bên trong lại truyền ra thanh âm: "Nhân chủ của Nhân tộc... Sao ngươi lại yếu như vậy nhỉ, hình như ngươi mới chỉ là Sơn Hải?"
Tô Vũ chắp tay đáp: "Tiền bối, ta có thể chiến Vĩnh Hằng, tại Nhân tộc cũng không tính là yếu, mả Nhân tộc bây giờ lợi hại hơn ta cũng không có mấy người!"
"Ô, vậy là cả tộc đều rất yếu, khó trách ngươi nói đã bị diệt 9 lần! Thật thê thảm!"
Ta đệch!
Ai lại phũ phàng như thế?
Tô Vũ không có nhiều thời gian tán gẫu với đối phương, vội vàng nói vào chuyện chính: "Tiền bối, hôm nay Nhân tộc bị vạn tộc vây công, có nguy cơ bị hủy diệt, ta cầm Thời Gian sách, Văn Mộ bia và Thánh Chủ lệnh tìm tới chốn cũ của Văn vương, mong muốn được Văn vương hỗ trợ, giải cứu tộc ta.
"Nhưng mà chủ nhân không ở nhà!" Thanh âm lại truyền đến: "Ngươi nói chủ nhân mất tích rồi à?"
Chủ nhân?
Lòng Tô Vũ khẽ động, mơ hồ có suy đoán, thận trọng nói: "Tiền bối, Văn vương tiền bối không có ở nhà, vậy ngài có thể ra tay cứu trợ Nhân tộc được không?"
"Fa"
2"Ta không đi được đâu, ta rất yếu, vả lại ta còn phải giữ nhà nữa!"
Nương theo thanh âm, sau một khắc, Tô Vũ thấy được kẻ đang nói chuyện!
Ngay một khắc này, trong đại viện xuất hiện một con tiểu cầu béo ú màu trắng... Đúng vậy, tiểu cẩu, màu trắng, béo ị. Nó lắc lư thân thể, bước ra khỏi cổng nhà!
Tiểu cẩu này có bộ lông trắng xoá, béo ục ịch.
Trước vẻ trợn mắt há mồm của Tô Vũ, nó ngẩng đầu, bay lên, cách sân rộng nhìn về phía Tô Vũ ở bên ngoài, sau đó mở miệng nói: "Chủ nhân vắng mặt thì ta phải giữ nhà cho chủ nhân!"
Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt.
Cầu?
Một con tiểu cầu sống mười mấy vạn năm ư?
Ta đệt!
Tình huống gì thế này?
Vậy mà chưa chết sao?
Tiểu Bạch Cẩu lắc lắc cái đuôi, nó không chán ghét Tô Vũ bởi vì nó ngửi được chút mùi vị quen thuộc, mắt nó lom lom nhìn hắn: "Tân chủ, những gì ta nói ngươi nghe rõ chưa?"
Tô Vũ trong nháy mắt chợt tỉnh ngội!
Cho dù là một con chó thì đây cũng là chó của Văn vương, chắc chắn rất lợi hại!
Mà sau khi Văn vương đi, nó vẫn còn lưu lại giữ nhà, điều này mới càng đáng sợ, không chừng cũng là đỉnh cấp cường giả.
"Tiền bối.. "
Tô Vũ vội vàng đáp: "Fa nghe được, nhưng bây giờ Nhân tộc có mối nguy hủy diệt! Văn vương là Thánh Nhân của Nhân tộc, nếu Văn vương có ở đây, chắc chắn ngài ấy sẽ không ngồi nhìn Nhân tộc bị hủy diệt. Tiền bối, kính nhờ tiền bối khai ân, cứu giúp cho tộc ta. Nơi này sẽ không có ai dám tự tiện xông vào, ta có thể an bài mấy người đến trông coi trạch viện cho Văn vương tiền bối!"
Tiểu Bạch Cẩu suy nghĩ một chút, ve vẩy cái đuôi rồi gật đầu nói: "Chủ nhân mà ở nhà khẳng định sẽ đi cứu Nhân tộc! Nhưng chủ nhân lâu lắm rồi chưa trở về. Tiểu chủ tử cũng đã lâu không về đây.
Người mới tới, trên người ngươi có mùi vị của tiểu chủ tử, ngươi đã gặp tiểu chủ tử rồi sao?"
"Tiểu chủ tử?"
Tô Vũ dè chừng hỏi: "Ý ngài là Thời Gian sư?"
Quả nhiên!
Thời Gian sư cũng ở cùng Văn vương, bất quá tiểu chủ tử là có ý gì?
Thời Gian sư không phải vợ của Văn vương sao?
Tô Vũ chần chờ nhìn về phía tiểu cẩu đang vẫy đuôi, thận trọng hỏi: "Tiền bối muốn nói tới Thời Gian sư đúng không?"
"Thời Gian sư?"
Tiểu Bạch Cẩu suy nghĩ một chút bèn gật gật đầu: "Hẳn là thế đi, bên ngoài gọi thế nào thì ta không biết. Trong nhà, ta toàn gọi là tiểu chủ tử, tiểu chủ tử cũng rời đi lâu lắm rồi mà chưa trở về...
Ngươi đã gặp ngài sao?"
"Không có!" Tô Vũ giải thích: "Thời Gian sư cũng đã mất tích, ta kế thừa y bát của bà, chính là Thời Gian sách! Cũng vì mang theo Thời Gian sách nên mới có thể tiến vào nơi đây để cầu viện Văn vương!"
"Thời Gian sách?"
Tiểu Bạch Cẩu lại nghĩ đến gì đó, mở miệng hỏi:
"Là quyển sách cất rất nhiều đồ ăn kia sao?"
Lòng Tô Vũ khẽ động, tiểu cẩu trước mắt biết rõ chuyện này cũng là lẽ thường, người khác không biết nhưng có lẽ nó sẽ biết tường tận.
Tô Vũ gật đầu: "Chính là cái này!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, đoạn hỏi:
"Tiền bối, ngài có thể rời núi để cứu viện Nhân tộc được không? Còn nữa, ngài... là thực lực gì?"
"Thực lực?"
Tiểu Bạch Cẩu lắc lư cái đuôi không dài lắm, suy nghĩ một chút bèn nói: "Vĩnh Hằng? Đại khái là thế"
Vĩnh Hằng?
Tô Vũ thoáng thấy thất vọng, mới chỉ là Vĩnh Hằng!
Không đợi Tô Vũ mở miệng, Tiểu Bạch Cẩu lại nói:
"Nhưng ta thật sự không thể đi đâu! Chủ nhân không trở về thì ta không thể đi, ta phải trông nhà!"
Tiểu Bạch Cẩu cũng biết hai chủ nhân của nó đều là Nhân tộc, nhưng mà nó cũng có sứ mạng của mình.
Chủ nhân không ở nhà, nó sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Nó phải trông nhà hộ viện, đây chính là sứ mạng của nó.
Văn vương và Thời Gian sư đều không giao phó cho nó sứ mệnh cứu vớt Nhân tộc, nó chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà.
Tô Vũ nhất thời cảm thấy hơi bất đắc di.
Dù Tiểu Bạch Cấu này thật sự đi giúp thì một vị Vĩnh Hằng cũng không cách nào thay đổi được cục điện.
Thậm chí có là Vĩnh Hằng cửu đoạn thì cũng không thể nghịch chuyển thế cục.
Tô Vũ đè xuống phiền não trong lòng, rất nhanh lại hỏi: "Tiên bối, Văn vương và Thời Gian sư tiền bối có lưu lại bảo vật gì không? Tỉ như bảo vật có thể đánh giết Hợp Đạo, nếu như có thì cho ta mượn dùng được không?"
"Bảo vật đánh giết Hợp Đạo?"
Tiểu Bạch Cẩu suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: "Chủ nhân và tiểu chủ tử không có bảo vật gì hết, nơi này là chỗ ở, ăn cơm, đi ngủ, đọc sách, không có bảo vật.
Đúng lúc này, Cục lông nhỏ ghé vào đầu hắn hít mũi một cái, hô to: "Gạt người, có bảo vật, ta ngửi được mùi thơm rồi!"
Đến tận bây giờ Tiểu Bạch Cầu mới nhìn thấy Cục lông nhỏ, nó ngạc nhiên kêu lên: "Ô, hình như trước kia ta từng thấy ngươi rồi... Không đúng, ngươi yếu quá, A a... Ta nhớ ra rồi, rất lâu trước kia, chủ nhân mang theo một thứ giống như ngươi trổ về, ta đã từng gặp mài!"
"Bánh Nhân Đậu ư?"
Tô Vũ thăm dò hồi một câu, Tiểu Bạch Cẩu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chính là Bánh Nhân Đậu, lúc đó tiểu chủ tử đang ăn bánh nhân đậu thì vừa vặn thấy được y, liền nói y giống như Bánh Nhân Đậu, thế là chủ nhân liền bảo vậy thì gọi y là Bánh Nhân Đậu đi"
Cái tên Bánh Nhân Đậu vì thế mà có sao?
Tô Vũ hít khí, tiểu chủ tử chính là Thời Gian sưt "Cái kia... Mạo muội hỏi một câu, Thời Gian sư đại nhân là thế nào với Văn vương đại nhân vậy?"