"Tiểu chủ tử là muội muội của chủ nhân nhà ta!"
Muội muội?
Ta còn tưởng rằng đó là vợ của Văn vương, hóa ra lại là muội muội?
Thời Gian sư lại có thể là muội muội của Văn vương!
Đậu mè!
Vạn giới có ai biết rõ chuyện này không?
Không đúng, chẳng lẽ Nhân Hoàng cũng không biết sao?
Vậy thì giữa Văn vương và Thời Gian sư, ai mạnh hơn ai?
Được rồi, chuyện này không trọng yếu.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ vừa sốt ruột lại vừa nóng nảy, chẳng lẽ ta tiến vào đây lại không thu hoạch được gì?
Vậy thì sẽ có phiền phức lớn!
Mặc dù hắn cảm thấy Đại Chu vương đã có chuẩn bị, nhưng có lẽ sẽ phải trả giá rất đắt, hiện tại tốt xấu gì hắn cũng tính là Nhân chủ Nhân tộc, vất vả lắm mới tiến nhập nhà cũ của Văn vương, làm gì thì cũng phải mang ít đồ ra ngoài chứt "Tiền bối, Nhân tộc thật sự đã tràn ngập nguy cơ, mấy chục triệu Nhân tộc sắp đối diện với mối nguy tử vong, Nhân tộc đang đối mặt với việc diệt tộc. Mong tiền bối nể tình Văn vương và Thời Gian sư mà cứu Nhân tộc ta một lần!"
Tiểu Bạch Cẩu nghe thế thì vô cùng xoắn xuýt: "Nhưng mà... nhưng ta thật sự không thể đi được!
Trước khi tiểu chủ tử đi đã dặn ta trông nhà thật kỹ, không cho phép ai phá hư, khi ngài trổ về sẽ kiểm tra!"
Nói xong, Tiểu Bạch Cẩu dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên phóng trở về phòng lớn.
Một lát sau, trong mồm nó ngậm theo một cái ấm nước ra ngoài, vẫn có âm thanh truyền vang tới:
"Ta phải tưới hoa, không tưới mà để hoa chết thì khi tiểu chủ tử trỡ về sẽ trách phạt!"
Dứt lời, nó liền bay lên trời, cắn ấm nước trong miệng, cẩn thận tưới nước cho đám hoa xung quanh trạch viện!
Mà Tô Vũ thì hơi ngẩn ra.
Cái ấm nước kia chính là binh khí!
Hắn là Đúc Binh sư nên hiểu rất rõ về binh khí, ánh mắt hắn hơi co lại, đây là... Thiên binh!
Tuyệt đối là thết Mà nước... đệch, đây không phải nước, đây là Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch mà.
Đúng không nhỉ?
Không sai!
Tô Vũ chấn động trong lòng!
Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch là cái gì?
Đó chính là chí bảo mà cường giả Nhật Nguyệt cảnh dùng để làm lớn mạnh khiếu huyệt, là bảo vật tốt nhất để Nhật Nguyệt tu luyện tấn thăng, vậy mà Tiểu Bạch Cẩu lại dùng thứ đó để tưới hoa?
Nãy giờ Tô Vũ chỉ ngửi thấy hương hoa, hắn thật sự không để ý hoa trong thung lũng này rốt cuộc là loại hoa gì.
Lúc bấy giờ hắn mới nhìn kỹ lại.
Quan sát tỉ mỉ, xem xét một hồi, Tô Vũ không khỏi hít sâu một hơi!
Hoa này đều là bảo vật.
Hắn lại nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, lúc này Tiểu Bạch Cẩu đang ngậm ấm nước, bay lượn tưới nước khắp nơi, vừa tưới vừa nói: "Người mới tới, Nhân tộc đang gặp nguy hiểm sao? Ta không có cách nào cứu ngươi... Hay là ngươi ở lại đây tránh đi, những người khác không vào được, ngươi ở đây thì sẽ an toàn"
Tô Vũ cười khổ: "Tiền bối, ta là Nhân chủ của Nhân tộc, ta tránh né ở đây, Nhân tộc thì lại xong đời, ta làm sao đối mặt với bọn họ?"
",. b Tiểu Bạch Cẩu cũng rất khổ tâm, thế nhưng không chậm trễ công việc tưới hoa của nó, vừa tưới hoa nó vừa lẩm bẩm: "Có vẻ địch nhân của các ngươi không lợi hại lắm nhỉ? Ngươi yếu như vậy mà ngươi còn có thể làm Nhân chủ, còn nói không có mấy ai mạnh hơn ngươi, vả lại đám người kia còn chưa thể giết sạch Nhân tộc, thế thì xem ra kẻ địch của ngươi đều rất yếu. Nếu yếu thì không chừng sẽ có biện pháp đó."
"Yếu ư?"
Tô Vũ vội giải thích: "Không yếu, đối phương có rất nhiều Hợp Đạo cảnh!"
Tiểu Bạch Cẩu tiếp tục tưới hoa: "À, vậy thì cũng không kém! Hợp Đạo rất lợi hại! Bọn chúng đã tự hợp đạo sao, hợp bao nhiêu đạo thế? Dù ta có thể ra ngoài thì ta cũng đánh không lại bọn chúng! Ta mới chỉ mỡ ra một đạo, còn là loại rất nhỏ, so với chủ nhân của ta thì quả thật là không thể nào sánh bằng. Người mới tới, ta đánh không lại bọn chúng đâu!"
Tô Vũ khẽ giật mình.
Mở đạo?
Tiểu cầu này đã tự mình mở đường?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Tiểu Bạch Cầu đã tưới nước xong xuôi, nó ngậm ấm nước về phòng lớn, suy nghĩ một chút bèn chạy từ trong đại viện đến cửa chính, mở cửa gỗ ở sân nhỏ ra, sau đó mở miệng nói: "Người mới tới, chủ nhân không có ở nhà, ngươi vào đi, chỉ có thể vào trong sân ngồi một chút thôi, chủ nhân không ở nhà thì không thể vào phòng!"
Ánh mắt Tô Vũ hơi khác thường, cũng hơi có phần khách khí.
Hắn lẳng lặng cất bước vào trong đại viện.
Tiểu Bạch Cấu lắc lắc cái đuôi biểu thị ra vẻ hoan nghênh, rất nhanh nó lại chui vào phòng lớn, thanh âm truyền đến: "Ngươi ngồi đó đợi ta, ta rót trà cho ngươi, chủ nhân có không ít trà ngon, ngươi có thể tới đây thì chính là khách của chủ nhân, mặc dù không thể vào nhà, nhưng uống chén trà thì chủ nhân sẽ không trách cứ:
Tô Vũ không nói gì, hắn đi đến bàn đá trong đại viện, chậm rãi ngồi xuống ghế đá.
Đại viện rất sạch sẽ, rõ ràng là thường xuyên được quét dọn, chẳng hề giống với dáng vẻ không có người ở, có lẽ là do Tiểu Bạch Cấu ngày ngày làm việc chăm chỉ.
Trong đại viện phủ đá xanh, mặt đất bóng loáng sạch sẽ, bốn phía đều trồng hoa cỏ nhỏ, bên cạnh bàn đá là một gốc cổ thụ cao lớn, tán cây che bóng, quả là nơi tốt để cùng uống trà trò chuyện trời đất.
Càng nhìn, Tô Vũ cảng kích động.
Cây cổ thụ này là chí bảo!
Tuyệt đối là thết Nó tản mát ra Thiên Nguyên khí rất nồng đậm, thậm chí mơ hồ có cả quy tắc chỉ lực gợn sóng.
Cái cây này đã thành tỉnh rồi sao?
Mà bàn đá được uẩn dưỡng trong nguyên khí vô số năm tháng, Tô Vũ nhìn kỹ cũng phải hít sâu một hơi, không phải là bàn đá này cũng đã trở thành Thân binh rồi đấy chứ?
Cảm giác đầu tiên của hắn là nó lợi hại hơn Thiên binh nhiều!
Hôm nay vào nhà cũ của Văn vương, mặc dù không thể đi vào đại trạch, thế nhưng mới chỉ ngồi bên ngoài nhìn một hồi mà hắn đã phải xuýt xoa liên tục.
Một nơi như vậy quả thật không hổ danh là trạch viện của Văn vương và Thời Gian sư.
Hắn đang nghĩ ngợi, Tiểu Bạch Cẩu đã quay trở lại.
Miệng nó ngậm một cái khay trà, phía trên có một bình trà và hai cái chén.
Tiểu Bạch Cẩu thuần thục đặt khay trà ở trên mặt bàn, dường như nó không có ý định hóa làm hình người, ngay cả việc cầm đồ vật đều là dùng miệng ngậm.
Nó thuần thục ngậm ấm trà rót đây cho hai cái chén, sau đó nhiệt tình nói: "Hai vị uống chén trả đi!"
Tô Vũ vốn không có tâm tư uống trà, nhưng lúc này hương trà thơm ngát truyền đến, Tô Vũ vừa ngửi đã cảm thấy sảng khoái tỉnh thân, trong lòng hắn khẽ động, cầm lấy chén trà cười nói: "Đa tạ tiền bối!"
"Đừng khách khít"
Mà Cục lông nhỏ bình thường vốn lắm miệng, hôm nay nó lại cấp tốc bay xuống, lập tức úp sấp vào chén trà kia, duỗi ra đầu lưỡi liếm thử nước trà. Sau một khắc, trên thân Cục lông nhỏ lan ra hào quang màu vàng kim nhàn nhạt.
Tô Vũ cũng khẽ nhấp một miếng!
Nước trà vào miệng, trong nháy mắt, Tô Vũ đã cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào!
Vốn hắn chém giết ở bên ngoài đã lâu nên thân thể tổn hại khắp nơi, dù cho hấp thu vô số bảo vật thì thương thế vẫn còn, nhưng bây giờ, thân thể hắn bỗng nhiên bài xuất ra dòng máu màu đen, chảy ra từ trong lỗ chân lông.
Máu thịt mới sinh cũng cấp tốc được cường hóa.
Một ngụm trà mà thôi!
Tô Vũ có không ít bảo vật giúp khôi phục thân thể, kể cả Tiếu Khẩu Liên, nhưng sau khi thân thể hắn cường đại lên đến mức có thể cao hơn Vĩnh Hằng thì tác dụng của Tiếu Khẩu Liên liền giảm đi nhiều!
Đây là trà gì vậy?
Thứ này thế mà có thể giúp mình chữa thương, quả là chí bảo!
Tô Vũ mang theo rung động, hỏi: "Tiền bối, đây là trà gì thế?"
Tiểu Bạch Cẩu chép miệng đáp: "Trà này uống rất ngon, bình thường đều là khách nhân tới mới có thể dùng, là Trà Thụ do chủ nhân cùng tiểu chủ tử trồng ở thời không trường hà, mất nhiều năm mới có thể hái xuống một lần"
Cụ thể là trà gì thì nó không rõ, tự mình trồng thì nảo có tên.
Tô Vũ hốt hoảng, trồng ở thời không trường hà?
Hai huynh muội này quá hung tản!
Người ta vô cùng kiêng ky đối với thời không trường hà, hai người bọn họ lại xây nhà trồng cây ở đó, họ coi thời không trường hà như nhà của mình luôn rồi!