Tô Vũ không nói thêm nữa, lại uống một ngụm trà.
Vừa nuốt trà xuống, mùi vị lại có phân khác lạ.
Biển ý chí của hắn không ngừng quay cuồng.
Ý chí lực của Tô Vũ đã tấn cấp đến Sơn Hải cửu trọng, mà 30 viên thần văn của hắn đã có không ít viên thăng cấp đến Nhật Nguyệt cảnh, bất quá, đại bộ phận vẫn còn là Sơn Hải cảnh.
Lúc này, một ngụm trả vào miệng, bỗng nhiên lại có ý chí lực nồng đậm tinh thuần bùng nổ trong biển ý chí.
Những thần văn của Tô Vũ giống như thấy được bảo vật, dồn dập chủ động bay tới nơi bùng nổ ý chí lực.
Một viên thần văn rơi vào ý chí lực tỉnh thuần kia, chỉ tích tắc, thần văn đã bắt đầu tấn cấp!
Đúng vậy, tấn cấp!
Chỉ một ngụm nước trà đã khiến một viên thân văn tấn cấp!
Là truyền thừa chỉ hỏa!
Tô Vũ cũng rất muốn tấn cấp thần văn này thế nhưng lại không có đầy đủ cơ duyên, trước đó hắn đều ưu tiên thỏa mãn cho những thần văn được sử dụng nhiều. Lúc bấy giờ, truyền thừa chỉ hỏa lại chiếm trước tiên cơ, nhanh chóng thôn phệ hàng loạt ý chí lực tinh thuần, bắt đầu tấn cấp Nhật Nguyệt!
Mà Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được một ít lực lượng quy tắc tồn tại trong số ý chí lực tỉnh thuần kia.
Đây không phải chỉ đơn thuần là ý chí lực.
Bằng không, thần văn sẽ chẳng thể tấn cấp nhanh như vậy.
Tô Vũ thâm cảm khái, quả nhiên là chí bảo!
Địa bàn của Văn vương toàn là bảo vật!
Một chén trà mà thôi!
Hắn không chậm trễ nữa, vội vã uống nốt chén trà, nước trà liên hồi tuôn ra hàng loạt ý chí lực và nguyên khí giúp hắn bổ dưỡng thân thể, tưới nhuần biển ý chí.
Tô Vũ đắm chìm vào trong đó!
Từng viên thần văn của hắn lần lượt tấn cấp Nhật Nguyệt!
Toàn bộ biển ý chí cũng đang không ngừng mở rộng, không ngừng khuếch đại, không ngừng cường hóa.
360 Thần khiếu cũng đang hấp thu những lực lượng kia, trước đó chúng đã hợp thành 9 Thần khiếu, bây giờ thần văn ở vùng biển ý chí hợp thành 9 Thần khiếu kia đang có xu thế tụ lại.
Đây là dấu hiệu sắp bước vào Nhật Nguyệt!
Mà đối diện Tô Vũ, Cục lông nhỏ lung la lung lay giống như đã uống say, trên thần nó tràn lan ra hàng loạt kim quang.
Một lát sau kim quang xán lạn đến cực hạn.
Nháy mắt, khí tức Cục lông nhỏ khẽ biến.
Cục lông nhỏ tấn cấp Sơn Hải đã được một khoảng thời gian, bất quá cho tới nay, Cục lông nhỏ không có ích lắm trong đại chiến, từ lâu Tô Vũ đã coi nhẹ thực lực của nó.
Lúc bấy giờ, Cục lông nhỏ lại chính thức tấn cấp Nhật Nguyệt!
Động tĩnh này khiến Tô Vũ lập tức thanh tỉnh!
Hắn mở mắt nhìn về phía Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, lắc lắc lư lư, vẻ mặt tràn đây hạnh phúc, khí tức trên thân nó dần dần lớn mạnh, một lát sau, khí tức trở nên vững chắc hoàn toàn.
Thế nhưng trước kia khi nó bước vào một tầng cao hơn thì đều có quy tắc ban thưởng, lúc này lại chẳng thấy gì.
Rốt cuộc là tấn cấp hay vẫn chưa tấn cấp vậy?
Cục lông nhỏ đã thực sự tấn cấp!
Nó cũng khôi phục tỉnh táo nhìn về phía Tô Vũ, kinh hỉ thốt lên: "Uống ngon quá, Hương Hương, ngon lắm nha! Thơm quá! Ta đến Nhật Nguyệt rồi!"
Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Không có quy tắc ban thưởng à?"
Tiểu Bạch Cẩu tò mò xen vào: "Quy tắc ban thưởng gì cơ?"
Tô Vũ giải thích: "Dưới tình huống bình thường, thiên tài tấn cấp thì đều có quy tắc ban thưởng cho chút ít gì đó."
"m Tiểu Bạch Cẩu dường như đã hiểu, mở miệng nói:
"Nơi này không có đâu, quy tắc ban thưởng, quy tắc trừng phạt... có vẻ như ta từng nghe mấy thứ này rồi, đó là do chủ nhân bọn họ thành lập mà nhỉ? Nơi đây hẳn là không hướng về quy tắc!"
Tô Vũ lập tức minh ngộ!
Đúng, quy tắc là do Văn vương thành lập, vậy thì địa bàn của họ sao lại có quy tắc gì được, chỉ sợ nơi này đã tự động che giấu hết thảy quy tắc!
Khó trách!
Lúc này, thần văn của Tô Vũ đã tấn cấp không ít, đại bộ phận thần văn đều bước vào Nhật Nguyệt, nhưng mà cũng chỉ là như thế, một bình trà không thể giải quyết được vấn đề.
Dù toàn bộ 30 viên thần văn của hắn đều bước vào Nhật Nguyệt, dù ý chí lực cũng triệt để tiến vào Nhật Nguyệt, dù ý chí lực có thể địch nổi Vĩnh Hằng thì cũng chỉ coi như hắn quá trâu bò!
Nhưng thế thì ích gì?
Kỳ thật bảo vật không phải là thứ mà Tô Vũ cần.
Dĩ nhiên, đẳng cấp bảo vật như này thì hắn rất muốn có.
Nhưng trước mắt thứ Tô Vũ cấp thiết quan tâm là thủ đoạn để đối phó với Hợp Đạo!
Không có thủ đoạn đối phó với Hợp Đạo, dù cho hắn có mạnh lên một chút thì tác dụng cũng không lớn.
Tô Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía Tiểu Bạch Cầu, chân thành nói: "Tiền bối, thật sự không có biện pháp nào sao?"
Tiểu Bạch Cẩu râu rĩ đáp: "Đối phó với Hợp Đạo, lại còn là rất nhiều Hợp Đạo... chuyện này hết sức phiền toái! Nếu chủ nhân ở đây thì dĩ nhiên không có vấn đề, nhưng chủ nhân không có nhà, vậy thì không được.
"Ngươi kể cho ta một chút tình huống cụ thể đi, ta sẽ nghĩ thử xem có biện pháp gì không, không được thì ta liền đi hỏi kẻ khác xem sao"
Tô Vũ ngây ngẩn cả người.
"Tiền bối, nơi đây còn có người khác à?"
"Không có"
"Vậy ngài định hỏi ai?"
Tiểu Bạch Cẩu giải thích: "Hỏi Trà Thụ, không phải ngươi mới vừa uống sao? Trà Thụ cũng sinh ra linh tính, ta sẽ thử hỏi ý kiến nó, mong là nó có năng lực khai trí minh ngộ, nếu mà nó không biết thì ta sẽ đi hỏi Thư Linh! é Vạn Đạo kinh) mà chủ nhân viết cũng đã sinh ra linh tính sau khi tiểu chủ tử rời đi, nó biết nhiều chuyện lắm! Giỏi hơn ta nhiều!"
Tô Vũ choáng váng.
Nơi này còn có hai vị sinh linh!
Hoặc là nói, sinh linh do thiên địa đản sinh.
Sinh linh như vậy kỷ thật không ít.
Linh Tộc có rất nhiều, Ngũ Hành tộc cũng thế, Giám Thiên Hầu hình như cũng là Vận Linh đắc đạo gì đó.
Bao gồm cả Phệ Thần tộc, nếu như quy tắc đắc đạo cũng tính là một loại Linh.
Mà nơi đây còn có hai vị!
Tiểu Bạch Cẩu là sinh linh, hai vị kia xem như thiên địa chỉ linh!
Một là Trà Thụ đắc đạo, một là Thư Linh.
(Vạn Đạo kinh} !
Tô Vũ thầm nghĩ đây chính là sách do Văn vương viết sao?
Cuốn sách này có lợi hại không?
Mình có thể xem được không?
Tô Vũ đè xuống tâm tư trong lòng, cấp tốc thuật lại sơ lược tình hình của Nhân tộc hiện tại, bao gồm cả nhưng kẻ địch gặp phải và thảm trạng của Nhân tộc bây giờ.
Nói thê thảm hơn một tí thì chỉ thiếu chút nữa là Nhân cảnh sẽ triệt để bị công phá!
Tranh thủ sự đồng tình cũng tốt!
Thật sự không được thì mang theo Tiểu Bạch Cẩu, Thư Linh, Trà Thụ ra ngoài, ít nhiều gì cũng so được với ba vị Vĩnh Hằng nhỉ?
Thế thì không tệ!
Tiểu Bạch Cẩu nghe rất nghiêm túc, nghe một hồi nó bèn mở miệng nói: "Ồ, thảm như vậy à! Ngay cả Long Phượng cũng muốn đánh Nhân tộc?
Trước kia hai tộc này rất ngoan, tiểu chủ tử còn giết rất nhiều mang về ăn nữa, ăn nhiều đến mức muốn ói luôn..."
Ăn đến phát ói?
Khóe miệng Tô Vũ co rúm, Thời Gian sư phải giết bao nhiêu Long Phượng thì mới có thể ăn đến mức muốn ói, lời này mà để Long Phượng các tộc biết thì chắc chắn họ sẽ càng liều mạng với Nhân tộc.
Tô Vũ còn tưởng rằng đó là Thời Gian sư ăn đến mức ói, sau một khắc, Tiểu Bạch Cẩu lại lẩm bẩm:
"Cả đời nảy ta không muốn ăn Long Phượng nữa, ói nhiều lắm rồi, mỗi một lần ăn đều ăn đến xoắn cả ruột, không muốn ăn thức ăn mặn gì nữa. Tiểu chủ tử còn bảo ta ăn nhiều một chút để có thể lớn hơn cho ngài cưỡi, kỳ thật ta có thể biến lớn, ngài lại cứ nhất định muốn ta lớn một cách tự nhiên:
Đậu đen rau muống!
Không ngờ là ngươi ăn phát ói?
Không phải là Thời Gian sư!
Tô Vũ có thể tưởng tượng ra cảnh Thời Gian sư giết một đống Long Phượng, mang về cho Tiểu Bạch Cẩu ăn, Tiểu Bạch Cầu không thích ăn, ăn nhiều đến nỗi ói ra, càng ăn càng ngán...
Tô Vũ nhìn dáng vẻ Tiểu Bạch Cẩu thực sự là rất nhỏ, đại khái chỉ tầm cỡ đứa trẻ một hai tuổi, khẳng định là không có cách nào cưỡi lên được.
Chẳng lẽ Thời Gian sư lại có sở thích cưỡi chó lượn khắp chư thiên?