Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2508 - Chương 2507: Thời Gian Là Duy Nhất!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2507: Thời Gian Là Duy Nhất!
 

Tô Vũ đang lo âu suy nghĩ, Cục lông nhỏ thì chẳng hề quan tâm những chuyện đó, nó đang cật lực uống trà, uống một chén choáng một thoáng, uống một chén nữa lại choáng một thoáng nữa...

Thật thoải mái, thật sảng khoái!

Khẩu vị của nó cực kỳ kén chọn!

Nhưng mà nước trà hôm nay thì lại quá ngon!

Rõ ràng thực lực của Trà Thụ tuyệt đối không yếu, bằng không cũng sẽ không cho ra lá trà hảo hạng như vậy.

Tô Vũ không nói gì, Cục lông nhỏ có thể gia tăng thực lực ở đây cũng là chuyện tốt, nó vốn dĩ hơi yếu.

Trước kia nó còn có thể giúp Tô Vũ một chút, hiện tại Tô Vũ đối đầu toàn là Vĩnh Hằng.

Cục lông nhỏ ăn Nhật Nguyệt thì còn có thể miễn cưỡng, nếu mà bảo nó ăn Vĩnh Hằng thì có khi nó sẽ no bạo rồi nổ tung ngay tức khắc.

Hiện tại nó đã tấn cấp Nhật Nguyệt, nếu có thể tấn cấp Vĩnh Hằng thì nó sẽ trở thành một Cục lông nhỏ hết sức lợi hại.

Tô Vũ cũng tự uống ít trà rồi yên lặng thể ngộ, chậm rãi cảm ứng.

Hắn biết hắn không thể gấp gáp được.

Tiểu cầu đi vào tìm người, không biết Thư Linh và Trà Thụ kia ở đâu.

Mà bây giờ hắn có đi ra ngoài cũng vô dụng, nước miếng của Tiểu Bạch Cẩu đem đến hiệu quả không tệ, nó đã giúp mình dập tắt hàng loạt tử khí. Lúc này, Tô Vũ vẫn còn đang sinh ra tử khí rồi yên lặng nghịch chuyển.

Thừa dịp đang có thời gian, hắn cứ nghịch chuyển hết tử khí thành nguyên khí lại nói.

Mà Cục lông nhỏ thì uống đến chóng mặt, nó lập tức nhảy lên nằm úp sấp trên nhánh đại thụ cao lớn.

Khi Tô Vũ chợt nghĩ liệu cái cây trước mặt có sản sinh ra linh tính hay không thì trên cổ thụ chợt hiện ra một gương mặt hư ảo...

Có linh!

Tô Vũ chấn động, không phải Tiểu Bạch Cấu nói chỉ có hai vị sinh ra linh tính thôi sao?

Đúng lúc đó, thanh âm Tiểu Bạch Cầu đã truyền ra từ trong nhà: "Bánh Nhân Đậu, chớ chọc Đại Thụ, Đại Thụ còn chưa triệt để sinh ra linh đâu, nó ngơ ngơ ngác ngác không biết địch ta, cẩn thận bị nó ăn đấy!"

Tô Vũ nghe vậy liền hiểu, cái cây này vẫn chưa sinh ra linh có trí tuệ.

Không có trí tuệ vậy thì không gọi là linh, chẳng qua là trạng thái mơ màng mà thôi.

Quả nhiên, sau khi Cục lông nhỏ nhảy tới, đại thụ kia lộ ra gương mặt hư ảo có hơi mờ mịt, nhánh cây khẽ nhúc nhích một chút, rút ra đánh về phía Cục lông nhỏ...

Vút!

Trong khi Tô Vũ thầm hoảng hốt, Cục lông nhỏ đã biến mất không thấy đâu nữa!

Đại thụ rút ra một nhánh cây không biết nện Cục lông nhỏ văng đi đâu mất.

Tô Vũ kinh hoảng đứng lên, trong phòng, Tiểu Bạch Cẩu buồn bực nói: "Đã bảo nó đừng chơi với Đại Thụ rồi mà, Đại Thụ không biết nặng nhẹ, nhất định cứ chọc nó thì phiền toái lắm, nó còn đập nát hoa của ta kìa!"

Trong nháy mắt, Tiểu Bạch Cẩu nhảy ra ngoài, Tô Vũ có thể quan sát được bóng dáng của nó, sau một khắc, Tiểu Bạch Cầu đã gặm Cục lông nhỏ trỡ về.

Nó ném Cục lông xù xuống bên cạnh Tô Vũ, Cục lông nhỏ đã hơi thanh tỉnh, mặt tràn đầy vẻ nghĩ lại mà sợ!

Nó nhìn về phía Tô Vũ đây ủy khuất, hình như ta mới bị đánh ái!

Tô Vũ bất đắc dĩ, bị đánh thì cũng đáng đời.

Nơi đây thật sự rất nguy hiểm, ai bảo ngươi tùy ý chạy loạn!

Một cái cây còn chưa thành linh mà một cành cây đã tát bay Cục lông nhỏ, dù sao Cục lông nhỏ cũng là Nhật Nguyệt, thế này thì thảm quá đi thôi!

Bên cạnh, Tiểu Bạch Cẩu lắc lắc cái đuôi: "Nói ngươi đừng lộn xộn mà, gia hỏa này không chịu nghe lời! Chớ có nghịch nữa, vừa rồi Đại Thụ đùa với ngươi thôi, nó còn chưa có linh trí, chơi quá mức thì nó sẽ hút chết ngươi đó!"

Cục lông nhỏ vội vàng rung rinh thân thể, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Yên tâm, nó đã ghi nhớ lời dặn dò!

Nó vừa mới uống say, hiện tại thì bị Đại Thụ làm cho thanh tỉnh. Cục lông nhỏ ưỡn ưỡn ngực, nó chính là một cục lông hết sức thức thời!

Đại trượng phu co được dẫn được!

Cục lông nhỏ đi theo Tô Vũ đến bây giờ vẫn hiểu được đạo lý ấy, mặc dù nó ủy khuất, bất quá nó cũng trở nên thành thật hơn, ta không động nữa, đừng đánh ta!

Tiểu Bạch Cấu nói: "Chút nữa Thư Linh sẽ đến, Trà Thụ còn phải chờ thêm một lát, nó đang tắm"

"lắm rửa ư?"

Tô Vũ hơi ngạc nhiên, Tiểu Bạch Cẩu nghiêm túc gật đầu: "Tắm rửa! Không tắm rửa thì sẽ rất ô uế, ô uế thì uống không ngon! Khi tiểu chủ tử ở đây sẽ tắm cho Trà Thụ mỗi ngày, vì vậy nó đã tập thành thói quen tốt"

"Tắm ở đâu vậy?"

Tô Vũ nghĩ đến một loại khả năng, quả nhiên, Tiểu Bạch Cẩu mở miệng đáp: "Thời không trường hà chứ ở đâu nữa!"

Tô Vũ vô lực!

Ta biết ngay mài!

Quả nhiên, cả nhà Văn vương đều coi thời không trường hà thành nhà của mình!

Nước trong đó thật sự có thể tắm được sao?

Đây chính là sức mạnh thời gian cọ rửa đó!

Trà Thụ... Cũng phải, chủng loại này có lẽ càng cổ lão thì càng cường đại, càng cổ lão thì càng đáng tiên!

Cọ rửa một thoáng sẽ càng có ý vị.

Khó trách hiệu quả của lá trà lại tốt như vậy, không ngờ người ta ngày ngảy ngâm mình kỳ cọ ở trong thời không trường hà.

Thừa dịp bọn họ còn chưa tới, Tô Vũ vội hỏi: "Tiền bối, nơi đây là nhà cũ của Văn vương, ta xem như một nửa đồ đệ của Văn vương, hơn phân nửa đồ đệ của Thời Gian sư, ta có thể dẫn người đến đây được không?"

"Dẫn người tới?"

Tiểu Bạch Cẩu suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: "Không cho phép vào trong sân, cũng không cho phá hư hoa cỏ của ta, ở bên ngoài nhìn một lúc thì vẫn được, nhưng tuyệt đối không cho phép bước vào! Còn nữa, cẩn thận bọn hắn mà đến thì sẽ bị thời gian chỉ lực mài chết"

Cũng đúng!

Bất quá Tô Vũ có Thời Gian sách, hắn cẩn thận hỏi: "Nếu ta dùng Thời Gian sách che chở bảo vệ bọn họ tiến vào thì sao?"

Tiểu Bạch Cẩu liếc mắt kỳ quái: "Ngươi có thể dùng được à?"

Hả?

Tô Vũ sững sờ: "Tiền bối biết ta không dùng được?"

"Đương nhiên!" Tiểu Bạch Cầu thong thả đáp lời:

"Ngươi yếu như vậy thì làm sao có thể dùng! Dù sách của tiểu chủ tử thật sự truyền cho ngươi thì ngươi cũng phải tới Vĩnh Hằng mới có thể sử dụng."

Vĩnh Hằng!

Tô Vũ tò mò, 'Vậy nếu chỉ là Dung Đạo thì sao?"

Có khả năng Dung Đạo và Vĩnh Hằng đều có thực lực như nhau, chỉ là cả hai đi theo con đường khác biệt, Tô Vũ muốn hỏi là nếu hắn không tự mở đạo thì có thể dùng sách được không?

"Không kém bao nhiêu! Đều như nhau cả!"

Tiểu Bạch Cẩu nói xong bèn ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, hơi hiếu kỳ hỏi: "Ta thấy thân thể ngươi có khả năng tiến vào Sơn Hải, vì sao ngươi lại không tiến vào?"

Tô Vũ cũng không giấu diếm mà nói thẳng: "Ta muốn ra ngoài tấn cấp, nếu như vậy, đến Chư Thiên chiến trường sẽ có một ít quy tắc ban thưởng giúp ta triệt tiêu quy tắc trừng phạt!"

"Ôn Tiểu Bạch Cẩu gật gật đầu, tựa hồ như nó đang nhớ lại cái gì đó, một lát sau lại nói: "Quy tắc trừng phạt... Chư Thiên chiến trường... Chỗ kia vẫn còn à, ta cứ tưởng là không còn nữa chứ"

"Tiền bối biết nơi này sao?"

Hệ Tiểu Bạch Cấu lẩm bẩm: "Chỗ kia là do chủ nhân kiến tạo. Ta nhớ từ rất nhiều năm trước, chủ nhân nói rằng muốn cho người trẻ tuổi thêm nhiều cơ hội, vì vậy ngài mới kiến tạo ra Chư Thiên chiến trường để người trẻ tuổi các tộc đi đánh nhau."

Tô Vũ nhíu mày, nghĩ đến một vấn đề liền hỏi:

"Tiền bối, Nhân tộc ta có một vị cường giả am hiểu thời gian chỉ lực, ông ấy bảo nơi này tồn tại ở quá khứ chứ không tồn tại ở hiện tại hay tương lai.

Vậy thì bây giờ rốt cuộc là ta đang ở quá khứ hay là ở đầu?"

"Quá khứ? Tương lai?"

Tiểu Bạch Cẩu hơi mơ hồ, mà giờ khắc này, một thanh âm già nua truyền đến: "Quá khứ? Tương lai? Hiện tại? Thời gian là duy nhất! Tiểu hữu, đừng để một ít chướng nhãn pháp mê hoặc, thế gian này bất kỳ vật gì cũng có thể không phải là duy nhất, nhưng chỉ có thời gian thì mãi mãi là duy nhất!"

Lòng Tô Vũ khẽ động, lời đối phương cũng có phần tương tự với lời Vạn Thiên Thánh từng giảng.

Hắn biết, đây hẳn là một trong hai vị Linh, bằng không thì cũng chẳng có người nào khác.

Quả nhiên, Tiểu Bạch Cẩu liền mỡ miệng: "Thư Linh, ngươi đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment