Tô Vũ không quản ánh mắt của mọi người xung quanh.
Hắn đang yên lặng cảm ngộ.
Loại cảm ngộ này cũng không phải là gia tăng về thực lực mà chỉ là một loại suy nghĩ về con đường tương lai, là một loại quy hoạch cùng phán đoán hướng đến tương lai.
Nhân tộc trong truyền thuyết, ban đầu để Nhân tộc sinh ra cũng rất khó khăn, mấy lần đứng trước thiên tai hay dã thú xâm nhập, kém chút đã bị diệt tộc.
Về sau, dưới sự dẫn dắt của Nhân tổ mà từng bước một gắng gượng vượt qua cửa ải khó, vượt mọi chông gai, thế là có tích lũy về sau, tại thời đại thượng cổ, nhất thống chư thiên.
Khi đó có lẽ còn khó khăn hơn cả hôm nay!
Thực lực, nội tình đều là tích lũy từng bước từng bước.
Giang sơn lão tổ tông đánh xuống hiện tại lại mất đi, hậu nhân không nỗ lực tự nhiên sẽ không có khả năng khôi phục, chỗ khó nhất định là có, thế nhưng vẫn có thể chịu nổi!
Đọc sách, sáng tâm, sáng lòng!
Rất lâu rồi hắn không học tập, chiến đấu diễn ra liên miên khiến Tô Vũ nôn nóng, lo lắng, hấp tấp, phẫn nộ, đủ loại tâm tình tiêu cực tràn ngập con người hắn. Lúc này, nghe Thư Linh đọc sách, Tô Vũ lại dần dần bình tâm hơn hẳn.
Nôn nóng cũng vô dụng!
Phẫn nộ càng vô dụng!
Ngươi là Thánh Chủ, ngươi nôn nóng, ngươi phẫn nộ sẽ chỉ khiến người khác khủng hoảng, sợ hãi!
"Huống chỉ Đại Chu vương còn ở đây.
Tô Vũ bật cười, nghĩ đến việc nếu Đại Chu vương đã dám giết ra ngoài thì Tô Vũ cũng không tin y không hề có phần nắm chắc nào.
Mình xuất hiện chỉ có thể nói là đem lại cho Nhân tộc càng nhiều sự ủng hộ và lực lượng.
Không thể nói không có mình thì Nhân tộc liền bị tận diệt!
Tô Vũ không tin!
Nếu Đại Chu vương và Đại Tần vương thật sự đem hết thảy hi vọng ký thác lên trên người mình thì Tô Vũ chỉ có thể nói, hai vị này sống phí nhiều năm quá rồi!
Cho nên, lúc này Tô Vũ khẽ mỉm cười.
Không vội!
Cuộc chiến chư thiên mỡ ra, hôm nay chẳng qua là kéo lên tấm màn mở đầu, một đám lão già còn chưa xuất hiện, vạn tộc đều chưa triệt để chia đội, rất nhiều chủng tộc vẫn đang còn ngủ đông, còn đang chờ đợi, đang quan sát.
Đây chỉ là khai vị trước khi đại chiến mà thôi!
Nếu Nhân tộc chống đỡ không nổi một cơn sóng này thì cũng không xứng làm bá chủ chư thiên.
Một đám người lao đi với tốc độ cực nhanh.
Không bao lâu sau, họ đã đến Chư Thiên phủ.
Lúc bấy giờ, ngàn vạn trú quân ở đây đang chỉnh tể chờ phân phó, mặc dù không tính là quá mạnh, trong cuộc đại chiến thì chỉ là pháo hôi, thế nhưng một khi vô địch trên tiền tuyến tan tác thì những người này sẽ lao tới ngăn địch ở bên ngoài!
Khí tức nghiêm nghị tràn ngập thiên địa.
Thống lĩnh ngản vạn tướng sĩ chính là Ngô Tịch, trước kia là cường giả Chiến Thần điện, lúc này, hắn đã sớm đến đây, thấy Tô Vũ thì Ngô Tịch vội giơ búa lớn lên, quát to một tiếng: "Cung nghênh Thánh Chủ!"
"Cung nghênh Thánh Chủ!"
Ngàn vạn tướng sĩ cùng hét to!
"Thánh Chủ thân chinh, Nhân tộc tất thắng!"
"Tất thắng!"
Ngàn vạn tướng sĩ đồng loạt reo hò!
Nhân tộc tranh chấp nội bộ nhiều năm, thế nhưng quân đội vẫn luôn bảo trì sự khắc chế, cũng không phát sinh tình trạng đại quân chém giết lẫn nhau, đây cũng là khắc chế mà Đại Chu vương tạo F8, Đại quân Chư Thiên phủ chỉ chịu lệnh từ vô địch!
Mà đại quân ở Chư Thiên chiến trường thì chỉ nghe ý chỉ từ Phủ chủ hoặc là quân lệnh của Đại Tần vương.
Cao tầng còn chưa triệt để vạch mặt, quân đội tuyệt đối sẽ không khai chiến.
Cũng chính vì vậy mới có chuyện mấy ngàn vạn đại quân vẫn giữ nguyên sĩ khí, không bởi vì vài vị vô địch chết trận liên tan tác như chim muông.
Tô Vũ đội vương miện bay lên trời, nhìn xuống ngàn vạn tướng sĩ, thanh âm hắn bình tĩnh cất lên:
"Chiến tranh chỉ mới bắt đầu, vô địch giết lùi địch quân thì mới có thể kéo lại màn lớn! Trận chiến này kết thúc, Nhân tộc cùng vạn tộc nhất định sẽ tiến vào kỳ hạn chế cường giả, lúc đó mới là cuộc chiến của các ngươi! Hôm nay đừng đi chịu chết, đừng tiến vào Chư Thiên chiến trường! Nếu vô địch Nhân tộc không giết lui được địch quân vây quét, hôm nay Nhân tộc nhất định sẽ bị diệt...
Giết lui bọn chúng thì mới có thể nghênh đón chiến tranh thuộc về các ngươi!"
Tất cả mọi người yên lặng lắng nghe.
Trên không, Tô Vũ khẽ cười tiếp tục: "Cho nên, có cơ hội để chư vị ra sân, cơ hội biểu hiện, cơ hội vùng lên hay không thì còn phải xem cuộc chiến của vô địch! Một khi trận chiến này kết thúc, hi vọng chư vị sẽ không sợ chiến!"
Phía dưới, Ngô Tịch rống to: "Chư quân Nhân tộc không bao giờ sợ chiến!"
Tô Vũ mỉm cười không nói thêm nữa.
Hắn nói là sự thật.
Đại chiến của vô địch kết thúc, đôi bên có thể bảo trì khắc chế lẫn nhau thì đó mới là cơ hội để quân sĩ bình thường ra trận. Chiến tranh quy mô lớn tất nhiên sẽ bùng nổi Nếu lực lượng cao cấp không cân bằng, đại chiến bên dưới liền không có cách nào đánh.
Chiến tranh cũng là cơ hội tích lũy thực lực, bồi dưỡng nhân tài.
Trong quân nhiều năm vẫn sẽ xuất hiện một nhóm cường giả.
Vô địch thì hiếm có, nhưng Nhật Nguyệt thì lại không ít, kỳ thật mấy người chứng đạo như Hạ Long Võ đại bộ phận đều tích lũy thực lực từ trong quân đội mà ra, Tân Trấn cũng là như thế.
Tô Vũ không nữa nói, nhìn về phía sau lưng, lớn tiếng: "Toàn bộ những người dưới vô địch nhanh chóng rời khỏi đây!"
Lời này vừa nói ra, đám Hạ Hầu gia muốn nói lại thôi.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Các ngươi đi cũng chỉ là chịu chết, không cần phải vậy! Những người khác thì mau chóng tụ tập cùng một chỗ, các ngươi có thể quấn lấy một hai vị vô địch cũng đã xem như thắng lợi, không cân liều mạng, hiện tại còn chưa phải thời điểm quyết chiến. Hôm nay các ngươi mà chết trận thì Nhân tộc sẽ cảng ngày cảng suy yếu!
Giữa sân, kỳ thật có không ít vô địch.
Mà yêu cầu của Tô Vũ đối với bọn họ không hề cao, các ngươi có thể quấn lấy một hai vị vô địch là được rồi.
Tất cả mọi người đều không nói gì.
Xem tình huống đi!
Mà Tô Vũ nhanh chóng tiến vào đại trận truyền tống, các vị vô địch khác cũng dồn dập bắt kịp.
Trước ánh mắt của ngàn vạn tướng sĩ, một đám người cấp tốc truyền tống rời đi.
Tan biến ngay tại chỗ!
"Khải hoàn!"
Tiếng quát to vang lên, sau một khắc, ngàn vạn tướng sĩ Chư Thiên phủ đồng loạt hét theo: "Khải hoàn!"
Thanh âm truyền khắp Nhân cảnh, từng phủ từng phủ dồn dập truyền đến thanh âm này, khải hoàn!
Hỗn loạn trong Nhân cảnh đã được giải quyết nhưng cuộc chiến chư thiên vẫn còn tiếp tục!
Hôm nay nhất định có thể khải hoàn trở về!
Chư Thiên chiến trường.
Ở Đông bộ chiến khu, đại chiến đang diễn ra hết sức kịch liệt, ba mươi sáu trấn thủ cộng thêm vài vị cường giả Nhân tộc và cường giả Thực Thiết nhất tộc đang liều mình giao chiến với nhiều cường giả của Ma, Minh, Long, Linh các tộc.
Bên phía Nhân tộc, vô địch vượt qua 50 vị.
Bên phía vạn tộc, vô địch lại có trên 100.
Trung bình mỗi một vị vô địch Nhân tộc đều phải đối phó với hai vị vô địch vạn tộc.
Cũng may nhóm trấn thủ có thực lực mạnh mẽ, nhưng mà lúc này Tử Linh giới vực bạo động dữ dội, dù cho Tô Vũ giúp họ gánh chịu tử khí và lão Quy đang chèn ép Tử Linh giới vực thì các vị trấn thủ cũng phải chịu áp lực to lớn, căn bản không có cách nào vận dụng binh khí!
Không thể lấy đi cổ thành.
Một khi lấy đi, rất có thể sẽ bùng nổ tình huống Tử Linh quân chủ công thành.
Nhóm trấn thủ đều bị kiểm chết Hơn 30 vị Vĩnh Hằng cao đoạn đều hết sức ủy khuất nhưng lại không thể làm gì!
Chiến đấu kịch liệt nhất chính là bên chỗ Long Hoàng.
Đại Hạ vương, Thiên Diệt và Đại Minh vương, ba đại cường giả đang vây công đối phương, một đầu Cự Long xoay quanh đất trời, mỗi lần đuôi rồng càn quét đều là xé rách hư không, thiên băng địa liệt.
Đại Hạ vương, Đại Minh vương và Thiên Diệt đều rất mạnh nhưng Long Hoàng cũng không phải kẻ yếu, nhất là Thiên Diệt không có cách nào vận dụng gậy của mình cũng như không có cách nào giải phong. Tử Linh giới vực còn đang bạo động càng liên lụy hơn phân nửa tỉnh lực của hắn ta, lúc này, Thiên Diệt biểu hiện còn không bằng cả Đại Minh vương.
Thiên Diệt càng đánh lại càng phẫn nộ!
"Đồ con rệp!"
"Nếu bản tọa mở phong ấn, lấy binh khí ra, một gậy cũng đủ đánh chết ngươi!"
Thiên Diệt hết sức táo bạo!
Hắn quá oan uổng, Long Hoàng chỉ là hạng tiểu bối mà cũng dám dùng đuôi quật hắn, khiến cho nộ khí trong hắn không ngừng tích tụ, mấy lần hắn đã muốn phá thành mà chiến nhưng lại sợ Tử Linh quân chủ công thành, vậy thì sẽ tạo thành phiền phức lớn, tất cả mọi người đều bị quy tắc trừng phạt!
Long Hoàng lạnh lùng nói: "Thiên Diệt, thời đại thuộc về các ngươi đã qua rồi! Niệm tình ngươi có công trấn giữ Tử Linh giới vực, nếu hiện tại ngươi lui về cổ thành thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"