Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2513 - Chương 2512: Càng Ngày Càng Giống Văn Vương.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2512: Càng Ngày Càng Giống Văn Vương.
 

Ánh sáng chói mắt lóa lên.

Tô Vũ đã ra ngoài!

Hắn quay đầu nhìn lại, dường như thấy được Tiểu Bạch Cầu đang ghé vào ngưỡng cửa nhìn mình.

Bên tai truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của nhiều người.

Rất nhanh, bên tai có người hô lớn: "Thánh Chủ!"

Tô Vũ quay đầu, vẫn là những người kia, thực ra hắn rời đi không bao lâu nhưng dường như lại đã trôi qua tận mấy đời.

Ỗ trong nơi kia, hắn cảm thấy thư thái dễ chịu.

Ra tới bên ngoài lại cảm nhận được khí tức chiến tranh nồng đậm, trong mũi lại ngửi được mùi máu tươi. Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, chưa hề kết thúc, thiên hạ này vẫn chưa được yên ổn!

Lúc bấy giờ, đám Chu Thiên Đạo nhìn chằm chằm Tô Vũ, có điều bọn họ không cảm nhận được biến hóa gì, phút chốc ai nấy đều trổ nên thất vọng.

Không xuất hiện tình huống Tô Vũ ra ngoài liền trở thành vô địch!

Ngẫm lại thì thời gian họ đợi Tô Vũ cũng không dài, ngần ấy thời gian vốn chẳng đủ để tu luyện.

Dù cho trong di tích có bảo vật thì cũng chỉ vô dụng.

Có bảo vật nào lại có thể đối phó với Hợp Đạo?

Tiểu Chu vương mở miệng: "Thánh Chủ, thác nước này sắp tiêu tán rồi."

Lúc này, Tô Vũ không thôi động Thời Gian sách, thác nước kia dường như muốn biến mất.

"Không cần duy trì nữa!"

Tô Vũ đã nói vậy, Tiểu Chu vương liền thôi không tiếp tục duy trì thời gian chỉ lực nữa, cổng của thác nước kia tan biến ngay tức thì.

Hẻm núi vẫn là hẻm núi.

Nhưng lại hoàn toàn khác biệt với trước đó.

Ỗ bên trong vẫn là Tinh Lạc sơn, nhưng nơi ấy lại là hoa tươi mọc đầy núi, một tòa trạch viện cổ tĩnh lặng, một tiểu cẩu, một đại thụ. Tiểu Bạch Cầu nằm ở cổng lặng yên chờ đợi chủ nhân trở về.

Tô Vũ nghĩ đến đó, những người khác lại trông mong mà nhìn hắn.

Thế nào?

Có thu hoạch gì không?

Kỳ thật Hạ Hầu gia hơi nôn nóng, phụ thân y đã mấy lân đập lên giới bích, sở dĩ phán đoán như vậy không phải là bởi vì gương mặt kia, đó chỉ là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần va chạm về sau y cảm thấy đều là cha mình, bởi vì chỉ có cha y mới bị đụng như thế, nếu là Đại Minh vương thì khả năng đã không còn đủ sức tái chiến.

Hạ Hầu gia thấy khí tức Tô Vũ không thay đổi, chỉ là thương thế khôi phục một chút, mặt khác thì không khác gì, không khỏi dò hỏi: "Tô Thánh Chũ, có thu hoạch gì sao?"

"Cũng được!"

Tô Vũ không nhiều lời, nhìn mọi người một vòng, thổ ra một hơi rồi nói: "Đi, tới lối vào giới vực, nhìn thử xem tình huống như thế nào!"

"Vâng!"

Một đám người thấy thế cũng không nói gì thêm, dù như thế nảo thì họ cũng phải đi xem một chút.

Bên cạnh Tô Vũ tốt xấu gì còn có ma ma của Cục lông nhỏ.

Mà ma ma Cục lông nhỏ cũng nhanh chóng chui vào biển ý chí của Tô Vũ, khi nàng vừa định chưi vào Văn Minh Chí thì sửng sốt một chút, vội vã nhìn lại một bên khác của biển ý chí, bên kia nhiều thêm một quyển sách, mặt trên còn có nữ đồng béo múp trắng trẻo đang hug tay.

Ma ma Cục lông nhỏ nháy mắt mấy cái, nữ oa mập mạp cũng nháy mắt mấy cái, rất nhanh, thanh âm của nữ đồng truyền ra: "Ủa, lại thêm một Bánh Nhân Đậu nữa sao?"

"Ta là Bánh Hấp! Ngươi là ai?"

Ma ma Cục lông nhỏ nghỉ hoặc, nàng không biết vị này!

Nữ đồng cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: "Ngươi là Bánh Nhân Đậu à?"

"Đã nói rồi mà, ta là Bánh Hấp!"

"Ồ, ta là Trà Thụ.. "

"Ta không biết ngươi!"

Biển ý chí của Tô Vũ thật sự sắp biến thành chợ bán thức ăn, Trà Thụ và ma ma Cục lông nhỏ hứng trí trò chuyện, ma ma Cục lông nhỏ cũng cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì nàng cảm giác được thực lực của đối phương rất mạnh.

Tô Vũ vào trong kia một lúc, không ngờ lúc ra ngoài lại kéo được sự hỗ trợ cường đại đi theo!

"Ngươi biết đương gia à?"

"Đương gia là cái gì?"

"Chính là Bánh Nhân Đậu!"

"Chưa thấy qua nên không biết, thế nhưng Phì Cầu thì biết!"

"Phì Cầu là ai?"

"Đó là Tiểu Bạch Cẩu, ngươi biết không?"

"Tiểu Bạch Cấu... hình như có biết, đương gia nhà ta đề cập qua rồi, cực kỳ lâu trước kia, đương gia đã từng gặp nó, sau này thì không thấy nữa, lúc đó y còn rất nhỏ nên trí nhớ không rõ lắm"

Bánh Nhân Đậu đã từng gặp Phì Câu, thế nhưng đó là chuyện quá xa xưa.

Bánh Nhân Đậu kỳ thật cũng đã gặp muội muội của Văn vương, nhưng đó cũng là chuyện của hàng vạn năm trước, khi đó, y vẫn còn ở trạng thái bán linh nên đã sớm quên lãng, bằng không thì y cũng sẽ không nói Văn vương và Thời Gian sư không có quan hệ gì.

Phì Cầu có trước Bánh Nhân Đậu, Bánh Nhân Đậu thì sinh ra trước Trà Thụ và Thư Linh, mà hai vị nảy và ma ma Cục lông nhỏ đản sinh linh trí ở cùng thời kỳ, đều vào những năm cuối thượng cổ.

Tô Vũ không có tâm tư nghe chúng nó nói chuyện phiếm.

Hắn cấp tốc bay tới Chư Thiên phủ!

Trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên thanh âm như tiếng chuông.

"Thiên địa sơ khai, vạn vật hỗn độn. Nhân tộc, thiên địa sản sinh linh trí, không có thực lực, không có thức ăn. Nhân tổ bèn dốc lòng cầu đạo trong thiên địa, dò xét bí mật trời đất, giải cứu thương sinh...

Đó là Thư Linh đang đọc sách cho Tô Vũ nghe, đây cũng không phải công pháp bí tịch gì mà chỉ đơn thuần là một vài truyền thuyết khai thiên lập địa kể về chuyện từ khi Nhân tộc được sinh ra.

Dạng truyền thuyết này đều khá thú vị, từ bé Tô Vũ đã từng đọc qua.

Lúc này nghe chuyện nhưng hắn lại thoáng như thân lâm kỷ cảnh.

Hắn có cảm giác như thể mình đang khai thiên tích địa!

Hắn dường như hóa thân thành Nhân tổ, sau khi Nhân tộc sinh ra, không ăn, không uống, đấu không lại những sinh linh khác, rơi vào đường cùng nên phải cầu sinh khắp nơi. Một mực câu sinh, thăm dò Đại Đạo, xây dựng con đường tu luyện...

Về sau hắn lại dẫn đầu Nhân tộc, từng bước quật khởi, tại thuở khai thiên ác liệt ban đầu, giữ cho Nhân tộc một tia hi vọng.

Sau đó nữa, vạn tộc tranh bá, sát lục không ngừng...

Tô Vũ yên lặng lắng nghe, trong biển ý chí, ma ma Cục lông nhỏ và Trà Thụ cũng ngừng nói chuyện phiếm, chăm chú nghe Thư Linh đọc sách!

Mà những người khác cũng đã nhận ra một chút dị dạng, Tô Vũ đang phá không bay lượn ở phía trước, vào lúc này trên thân hắn bỗng nhiều thêm khí tức không giống bình thường, đó là... một loại khí chất?

Khó mà nói!

Dù là các vị vô địch thì cũng không nói nên lời đó là cảm giác gì, họ chỉ cảm thấy Tô Vũ giống như đang phá kén trùng sinh!

Vốn Tô Vũ có sát khí cực nặng, có phần rất táo bạo.

Hắn tiến bộ quá nhanh, giết chóc quá nhiều.

Hắn không ngừng chiến đấu, không ngừng sát lục, khiến cho hắn hơi cực đoan, có vẻ đây lệ khí, trước đó nhìn vào Tô Vũ khiến cho người ta hơi e ngại, có cảm giác nhìn mà sợ.

Lúc này, sự sợ hãi ấy biến mất một ít, thay vào đó là cảm giác nhu hòa dễ chịu hơn hẳn.

Mà loại cảm giác nhu hòa nảy lại không phá hư cảm giác e sợ.

Một loại khí chất đặc biệt hết sức mâu thuẫn!

Nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác có lẽ một vị lãnh tụ cần loại khí chất như vậy, không chỉ khiến ngươi cảm thấy yên tâm mà còn làm cho ngươi cảm thấy e ngại, trong thân cận mang theo một chút xa lánh.

Nếu bây giờ Giám Thiên Hầu đang ở đây thì có lẽ y sẽ nói một câu, Tô Vũ càng ngày cảng giống Văn vương!

Bình Luận (0)
Comment