Thực ra Tiểu Bạch Cầu tương đối dễ nói chuyện, từ khi tiến vào đến đến bây giờ, cơ hồ Tô Vũ nói cái gì thì nó đều đáp ứng.
Ngoại trừ việc nó không ra khỏi nhà, phải ở lại trông nhà.
Tô Vũ không biết Tiểu Bạch Cấu quá thiện lương hay là bởi vì mình có truyền thừa của Thời Gian sư và Văn vương, cho nên vị này mới không cắn hắn.
Hắn cũng không có nhiều thời gian để hỏi chuyện.
Bằng không thì hắn rất muốn ở lại tâm sự với Tiểu Bạch Cẩu trung thành tận tâm ấy, cùng nhau bàn luận về nhân sinh, nói chuyện về lý tưởng.
Tô Vũ không chậm trễ thời gian, đứng lên nói:
"Phì Cầu tiền bối, hôm nay ta xin cáo từ!"
Dứt lời, Tô Vũ nhìn thoáng qua Thư Linh và Trà Thụ, chân chờ một thoáng mới hỏi: "Hai vị có thể ẩn giấu được không?"
"Ân giấu?"
Trà Thụ hóa thành nữ đồng nghe vậy bèn nhìn về phía Thư Linh, mà Thư Linh thì khẽ cười gật đầu, lão hóa thành một quyển sách, mà Trà Thụ thì tan biến trong nháy mắt, hóa thành đồ án in dấu lên trên bìa sách.
Có vẻ Văn vương rất thích đọc sách!
Thư Linh chính là linh thức trong sách do y viết, mạnh mẽ như thế thì rõ ràng là bản thể Vạn Đạo kinh) của quyển sách này tuyệt đối không tầm thường!
Thư Linh hóa thành một quyển sách, rồi truyền ra thanh âm: "Nếu Nhân chủ không ngại thì lão hủ có thể tiến vào biển ý chí, đọc một ít văn chương cho nhân chủ nghe."
Tiến vào biển ý chí!
Trước đó lão gọi Tô Vũ là tiểu hữu, hiện tại thì lại gọi Nhân chủ, Tô Vũ cũng không biết xưng hô này biến hóa thì có ý nghĩa như thế nảo.
Biển ý chí là nơi rất nguy hiểm!
Thế nhưng biển ý chí của Tô Vũ hết sức hỗn tạp.
Có Văn Minh Chí, có Thời Gian sách, có Văn Mộ bia, có cả mẹ con Cục lông nhỏ...
Hiện tại, Thư Linh Vạn Đạo kinh} lại muốn dẫn Trà Thụ tiến vào biển ý chí, đọc một chút văn chương cho Tô Vũ nghe. Hắn hơi có vẻ chân chờ nhưng rất nhanh không nghĩ nhiều nữa.
Kỳ thật, tất cả những gì mà hắn có thì đám này đều biết rõ.
Bí mật lớn nhất của hắn vốn dĩ chính là Thời Gian sách.
Mà mấy vị này đều đã biết.
Căn cứ vào đó thì dù hai vị này thật sự muốn giết mình, Tô Vũ đương nhiên không thể ngăn cản, dù sao đều là chết, vậy thì cứ thoải mái đi!
"Được!" Tô Vũ thong dong đáp: "Vậy thì làm phiền Thư Linh tiền bối!"
"Chuyện nên làm thôi!"
Quyển sách kia hóa thành một đạo hào quang, nháy mắt đã tan biến tại chỗ, mà trong biển ý chí của Tô Vũ lại nhiều thêm một quyển sách, đây cũng là cuốn sách thứ ba ở trong đầu hắn.
Thời Gian sách và Văn Minh Chí đều là sách.
Tô Vũ quả thực là kết duyên với sách!
Mà giờ khắc này, Vạn Đạo kinh} mới tiến vào đã hiện ra ánh sáng màu trắng, cộng hưởng lẫn nhau với Thời Gian sách màu vàng kim. Trong đầu Tô Vũ, ÁVạn Đạo kinh} đã phát hiện ra Thời Gian sách, lão bỗng truyền ra tiếng cảm khái: "Linh thức của Thời Gian sách phai mờ rồi. Chỉ còn lại một ít mỏng manh, không khác Đại Thụ cho lắm, có khi còn yếu hơn một ít, xem ra Thời Gian sách từng bị trọng thương!"
Lão là do Văn vương viết, mà Thời Gian sách là do Thời Gian sư rèn đúc.
Cấp độ của lão vốn không bằng Thời Gian sách.
Văn vương viết sách, mặc dù cũng rót vào vô số tỉnh lực, nhưng mà Thời Gian sách lại là công cụ sát lục chư thiên của Thời Gian sư, là bảo vật bà đã hao phí vô số tài nguyên để rèn đúc, chênh lệch hai bên dĩ nhiên vẫn rất lớn.
Nếu Thời Gian sách sinh ra linh thức thì có lẽ sẽ trực tiếp tiến cấp Đại Đạo, bẩm sinh tự mang quy tắc!
Lúc bấy giờ, Thư Linh cảm nhận được Thời Gian sách suy yếu thì lòng có hơi thổn thức.
Tiểu chủ tử thật sự đã vẫn lạc rồi sao?
Bằng không, Thời Gian sách đã hao phí vô số đại giới của bà, sao bà có thể đánh mất, sao lại có thể truyền thừa cho người khác?
Có lẽ... bà thật sự đã chết rồi.
Phì Cầu rốt cuộc không đợi được tiểu chủ tử trỗ về, cũng đợi không được tiểu chủ tử tán dương một câu: hoa ở đây thật đẹp!
Tô Vũ không nói gì.
Thư Linh và Trà Thụ được hắn mang đi. Lúc này, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, chắp tay nói:
"Lần này đa tạ tiền bối tương trợ!"
Tiểu Bạch Cẩu cào cào hai cái móng vuốt xem như đáp lễ.
Sau một khắc, nó phun ra ba giọt huyết dịch màu vàng kim, hương khí vờn quanh bốn phía, trong tích tắc hương khí bị thu lại bay về phía Tô Vũ.
Tiểu Bạch Cẩu dặn dò: "Ngươi cầm lấy đi, đừng mở ra nữa, cứ trực tiếp hấp thu là có thể sử dụng đạo của ta, trong quyển sách kia đạo của ta vẫn luôn mở ra!"
"Đa tạ"
Ba giọt tinh huyết!
Hắn không biết điều này có gây thương tổn nặng nề với Tiểu Bạch Cầu hay không, lòng trung thành của đối phương đã khiến Tô Vũ vô cùng bội phục.
Tối thiểu thì hơn hẳn cái tên Giám Thiên Hầu kia.
Tiểu Bạch Cẩu không nói gì, không ngồi chồm hổm nữa mà bắt đầu đi thu thập ấm trà. Tô Vũ nhìn thoáng qua, muốn cười nhưng lại không cách nào cười nổi.
Hắn mang Thư Linh và Trà Thụ đi, không biết tiểu cẩu này sẽ cảm thấy tịch mịch tới cỡ nào.
Sau khi kết thúc đại chiến, hắn nhất định phải đưa chúng nó trỡ về ngay mới được.
Nơi đây quả thật là chốn thế ngoại đảo nguyên!
Mười lần triều tịch đều không thể ảnh hưởng gì đến nơi này, bây giờ, hắn lại đem chiến hỏa kéo tới đây.
Ngoài viện vẫn là sắc màu rực rỡ, hoa tươi nổ rộ, hương khí bức người.
Đây chính là Tiên cảnh, là Thánh địa.
Năm đó Văn vương rời khỏi nơi này để ra ngoài, Tô Vũ còn có phần tiếc nuối, cảnh đẹp như vậy, cuộc sống an nhàn như vậy chẳng phải là tốt hơn làm Văn vương sao?
Nhưng mà khi nghĩ tới chính mình, kỳ thật hắn cũng không thể ở lại đây lâu.
Tiểu Bạch Cẩu đã nói, ngoại trừ việc Tô Vũ không thể tiến vào nhà của chủ nhân thì những nơi khác cứ tùy ý, hắn có thể ở lại đây, sẽ không ai có khả năng tiến vào giết hắn, không ai có thể, tối thiểu thì đám Hợp Đạo hiện tại là không được!
Trừ phi có cường giả Đại Đạo đến.
Nhưng mà.... Tô Vũ có thể đáp ứng ư?
Hắn cực kỳ yêu thích nơi này, đáng tiếc nơi này không phải là chốn ôn nhu hương của hắn.
Tô Vũ thầm nghĩ, sau đó bước ra khỏi trạch viện, Tiểu Bạch Cẩu cũng không tiễn biệt mà chỉ tiếp tục dọn đẹp sân nhỏ, thanh âm hơi có vẻ non nớt của nó bỗng nhiên truyền đến: "À, ta quên hỏi ngươi, ngươi tên là gì?"
"Fô Vũ!"
"Tô Vũ...
Tiểu Bạch Cẩu nhẩm lại cái tên này, sau đó dặn hắn: "Tô Vũ, được rồi, nếu ngươi đánh không lại người khác thì cứ đến nơi này tránh đi! Còn nữa, nếu ngươi gặp chủ nhân và tiểu chủ tử thì hãy nói họ trở lại thăm nhà một chút, trong nhà vẫn rất tốt, ta nhớ họ lắm!"
"Được!"
Tô Vũ không quay đầu lại, lúc bấy giờ, hốc mắt hắn chợt nóng lên. Hắn cảm thấy vô cùng thê lương.
Một con chó vẫn đang chờ, chờ đợi chủ nhân của nó trở về.
Văn vương và Thời Gian sư...
Tô Vũ lại nghĩ tới chính mình, nếu ta chết trận, thiên hạ này liệu có mấy người nguyện ý chờ ta mười vạn năm?
Chờ mấy chục vạn năm?
Chờ ta trổ về?
Phụ thân của ta chỉ sợ sẽ không sống được đến lúc đó, nếu có thể sống đến tình trạng kia thì đại khái cũng chưa chắc có ai nguyện ý ở lại trạch viện nhỏ này chờ ta cả đời.
Tô Vũ giậm chân đi về hướng thác nước trên núi xa xa, bên kia chính là cửa vào.
Sau lưng, Tiểu Bạch Cẩu đã quét dọn xong sân nhỏ, dọn dẹp xong ấm trà, nó ngồi chồm hổm ở cổng, cái đuôi hơi hơi ve vấy nhìn Tô Vũ xuyên qua thác nước rời đi.
Một mực chờ Tô Vũ đi khuất rồi, Tiểu Bạch Cẩu mới hơi mất mát ghé vào ngưỡng cửa, đầu nghiêng lên cánh cửa nhìn về bên kia.
Rất lâu rồi nó không thấy người.
Gặp được một người thì lại đi rất mau.
Rất lâu rất lâu trước kia, chủ nhân và tiểu chủ tử cũng đều giống vậy, đầu tiên là chủ nhân rời đi, rất ít khi mới trở về, sau đó tiểu chủ tử cũng thỉnh thoảng mới về một lần, mãi đến mười vạn năm trước, tiểu chủ tử rời đi... rồi không trở về nữa!
Chủ nhân từng trở về một lần, nói rằng y muốn đi tìm tiểu chủ tử, sau đó, chủ nhân cũng không thấy quay lại nữa.
Cái đuôi lắc nhè nhẹ trên mặt đất, Tiểu Bạch Cẩu hơi thất lạc, đều đi hết rồi.
Tiểu chủ tử đã chết rồi sao?
Chủ nhân đã chết rồi sao?
Nó thấy được Thời Gian sách, đó là bảo vật lợi hại nhất của tiểu chủ tử, làm sao ngài ấy lại đánh mất vậy?
"Gâu gâu..
Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Tiểu Bạch Cẩu nhắm mắt lại, nó rất muốn ngủ một giấc nhưng lại sợ tiểu chủ tử và chủ nhân trở về mà mình lại không đi nghênh đón đầu tiên!
Rất lâu rồi nó không ngủ ngon được một giấc, đồng hoa khắp núi này là nó trồng, là nó tưới.
Tiểu chủ tử, người mau trở về nhìn một lần đi!
Dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được mà.
Sau đó thì sờ đầu ta, khen một tiếng Phì Câu ngoan quá, ta sẽ rất vui vẻ!
Ta sẽ không đi ra ngoài, chỉ ở đây đợi chờ hai người trở về thôi.
Nó sợ lõ như mình rời đi mà tiểu chủ tử trở về, nó sẽ không thể đi đón.
Mang theo vô vàn chờ mong và hy vọng, Tiểu Bạch Cẩu nửa ngủ nửa tỉnh, ghé vào ngưỡng cửa, toàn bộ trạch viện đều trổ nên yên tĩnh, dường như đã chìm vào tĩnh lặng.