Cổ Hống!
Hống Hoàng!
Kim §í Đại Bằng không hề thấy bất ngờ, lão ta khẽ thổ dài: "Ngươi đó, thoạt nhìn hung ác nhưng tính tình lại thuần phục mười phần! Năm xưa Võ vương thấy cha ngươi hung ác nên mới mạnh mẽ thu phục làm tọa ky, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ ghỉ hận, chưa từng nghĩ đến lúc này ngươi lại chọn đứng về phía Nhân tộc. Ngươi quên khuất nhục của bậc cha chú rồi sao?"
Cổ Hống!
Vật cưỡi của Võ vương!
Đương nhiên không phải là vị này mà là phụ thân của y.
Cổ Hống bùng nổ hung quang: "Cường giả vi tôn, có gì không thể! Võ vương mạnh mẽ, chư thiên vạn tộc có mấy ai địch nổi?"
"Ngươi đã nói là cường giả vi tôn, nhưng Nhân tộc thời đại này đâu có mạnh!"
Kim Sí Đại Bằng nhìn y, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
"Ngươi vẫn còn cơ hội quay đầu!"
"Thế thì không cần!"
Cổ Hống cấp tốc đánh tới phía lão, nhưng mà Kim Sí Đại Bằng lại không nhúc nhích, ngay thời khắc ấy, một tiếng thở mạnh truyền đến, hư không lại nứt ra, một thân ảnh ngăn trước người Cổ Hống.
"Đạo huynh, thượng cổ... đã mất rồi!" Kim Sí Đại Bằng nhàn nhạt cất tiếng: "Vượn Hoàng, giao Hống Hoàng cho ngươi."
Vượn Hoàng trầm giọng: "Bớt nói nhảm, giết Tô Vũ kết thúc trận chiến này đi!"
Dứt lời, Vượn Hoàng quét ra một gậy đánh về phía Cổ Hống!
Trong nháy mắt, ba tôn Hợp Đạo lựa chọn tham chiến!
Bốn phương lại vì thế mà chấn động, hiện tại tam đại Cổ tộc đã lựa chọn đội ngũ cho mình!
Mà cùng lúc ấy, Ma Hoàng hay Long Hoàng đều nở nụ CưỜi.
Toàn cục đã định!
Bây giờ, Bán Hoàng của vạn tộc chưa tham chiến không nhiều lắm.
Tỉ như Mệnh Hoàng!
Nhưng mà Mệnh Hoàng đến giờ vẫn không xuất hiện, rõ ràng ông ta vẫn theo phái trung lập, lựa chọn mặc kệ tất cả.
Ba tôn Bán Hoàng này vừa đến, dù còn có Hợp Đạo thì khả năng vẫn đang ngủ say.
Những vị đang tỉnh đại khái đều đã góp mặt cả TỔI.
Hợp Đạo của sinh linh và Tử Linh giới tham chiến hôm nay đã vượt qua 20 vị.
Kim §í Đại Bằng vung ra một trảo bắt lấy mai rùa, lão ta quát lên một tiếng lớn, trong nháy mắt đã quăng mai rùa bay đi, chộp thẳng về phía Tô Vũ!
Nên kết thúc thôi!
Dù Tô Vũ có trốn vào Tử Linh giới vực thì cũng vô dụng, lão sẽ truy sát đến cùng!
Dù Tử Linh giới vực có quân chủ tồn tại thì cũng không làm gì được lão.
Tô Vũ dỡ khóc đở cười.
Mục tiêu của ta vốn không phải là ngươi, kết quả... ngươi lại tự đến tìm chết.
Quả nhiên, thời đại này luôn có người thích tự tìm cái chết, không chịu tin lời của ta.
Dưới chân Tô Vũ, lối đi Tử Linh mở rộng.
Kim Sí Đại Bằng cười lạnh, muốn chạy trốn ư? 2 Ngươi đang ở ngay dưới tay ta, ngươi có thể trốn được sao?
Lão chính là Kim Sí Đại Bằng, tốc độ có thể nói là vô địch thiên hạ.
Ngay khi lối đi Tử Linh mở rộng, lão ta cũng hiện lên ở lối vào trong nháy mắt, chặn đứng đường đi của Tô Vũ, lão cười sung sướng: "Ngươi quá yếu, quá chậm, cho nên ngươi có thể đi chết được rồi!"
Tô Vũ mỡ to hai mắt mà nhìn.
Ơ đệt!
Ta đã gặp rất nhiều kẻ muốn chết, thế nhưng ta chưa từng thấy kẻ nào khát khao muốn chết thế này.
Thật đó!
Phía dưới lối đi này thật sự có hai vị cường giả, không, chính xác là ba vị, còn cả đạo thần của lão Quy nữa, ở ngay dưới chân ngươi thôi. Thế mả ngươi... ngươi lại chủ động chặn đường bọn họi Đây là tương đương với với việc bắc nồi lên bếp xong, đợi nước sôi rồi thì vị này liền chủ động nhảy vào trong nồi.
Tô Vũ còn định làm giống như lần trước, ta nhảy vào sau đó ngươi lại đuổi theo, kết quả ta chẳng cần làm gì nữa.
Chính lão già này đã tự nhảy tới.
Ánh mắt Tô Vũ trừng lớn, theo Kim Sí Đại Bằng nghĩ thì đây là run sợ, hoảng hốt, tuyệt vọng...
Lão ta lộ ra nụ cười, Tô Vũ là thiên tài, là yêu nghiệt.
Nhưng hắn lại quá khinh thường Hợp Đạo!
Tốc độ của ta cực kỳ nhanh.
Ngươi muốn chạy trốn ư?
Nực cười!
Đường đều đã bị ta chặn, ngươi còn có thể chạy đi đầu?
Ta là Hợp Đạo, ngươi cho rằng chỉ giống như Vĩnh Hằng thôi chắc?
Móng vuốt bén nhón chộp tới hướng đỉnh đầu Tô Vũ, lão ta muốn một trảo vồ chết gia hỏa này!
Sau đó nhanh chóng kết thúc trận chiến!
Lão đã tưởng tượng đến cảnh tượng Tô Vũ vừa chết, đám trấn thủ lui về, Nhân tộc tan tác, Thực Thiết, Cổ Hống, Thái Cổ Cự Nhân, Không Gian Cổ Thú... các tộc ấy đều rơi vào đường cùng, lựa chọn lui binh.
Lần này có lẽ lão sẽ còn chém giết một hai tôn Hợp Đạo ủng hộ Nhân tộc, khiến cho vạn giới dẹp đi ý niệm rác rưởi đó.
Đầu thuyền Nhân tộc đã tan tác, thế mà tới bây giờ, triều tịch thứ mười lại vẫn còn có người lên thuyền, Cổ tộc lên thuyền trong chín lần trước đã bị diệt vượt qua hàng trăm!
Vậy mà vẫn không nhớ đau?
Kim Sí Đại Bằng thầm nghĩ chuyện này, đến lão cũng phải bó tay.
Thật sự không biết mọi người nghĩ cái gì!
Chỉ riêng Cổ Hống, phụ thân ngươi làm vật cưỡi cho Võ vương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm vật cưỡi cho Tô Vũ?
"Tô Vũ! ! !"
Nơi xa, các vị vô địch hoảng loạn gào thét!
Đại Hạ vương, Đại Minh vương đều điên cuồng, đám trấn thủ như Thiên Diệt cũng kinh hoảng.
Xong rồi!
Tô Vũ không bỏ chạy, hắn không thừa dịp mới rồi Kim Sí Đại Bằng phải phá mai rùa để chạy trốn đi, thế mà còn có thời gian rảnh rỗi đứng đó hù dọa Kim §í Đại Bằng, đồ ngớ ngẩn!
Đại Hạ vương giận điên lên, ai nấy đều vừa nóng nảy vừa sốt ruột.
Còn có Hợp Đạo nào nguyện ý xuất chiến vì Nhân tộc không?
Hết rồi!
Xong đời rồi!
Tô Vũ mà chết, đại chiến nhất định sẽ sụp đổi Giờ khắc này, không ít người lộ ra nụ cười chiến thắng.
Cuộc chiến trong lần triều tịch thứ mười, trận chiến kịch liệt nhất cũng nên kết thúc đi thôi.
Mà then chốt chính là sinh tử của Tô Vũ.
Ngay khi tất cả mọi người lộ ra nụ cười đắc ý, trong hư không bỗng vang lên thanh âm lẩm bẩm không vừa lòng: "Hắn cản trở ta, còn đạp đầu ta nữa, ta không vui tẹo nào!"
"Ngươi đó, quá nôn nóng!"
Giọng nữ đồng non nớt vừa cất lên, tiếng của lão nhân khuyên nhủ cũng truyền đến: "Phải đọc nhiều sách vào, đọc sách khiến con người trở nên sáng suốt, học được tính nhẫn nại!"
"Đây là Kim Sí Đại Bằng, nghe nói thịt của bộ tộc này ăn rất ngon.... Ta không biết thực hư ra sao, hay là mang một chút về cho Phì Cầu ăn nữa nhé:
"Hay lắm hay lắm!"
Nương theo những lời đó, rõ ràng là nói rất chậm nhưng lại giống như rất nhanh.
Toàn bộ thời gian và không gian đều nghịch chuyển!
Giờ khắc này, Kim Sí Đại Bằng chợt lộ ra về hoảng SỢ.
Mà dưới chân lão có vô số cành lá xuất hiện quấn quanh lão, Trà Thụ đã học được cách quấn người, trong nháy mắt, vô số cành đã quấn chặt lấy Kim Sí Đại Bằng.
Sau một khắc, từng tấm lưới lớn hiển hiện, không phải một tấm mà là vô số.
"Đây là cường giả sinh linh giới, bọn họ sẽ có Đại Đạo bám vào, bước vào Hợp Đạo cũng đại biểu cho đạo của bản thân, so với đạo nguyên thủy sẽ có độ dung hợp cực cao. Do đó, ngươi có thể dùng phương pháp chặt đứt Đại Đạo để đánh giết đối phương!"
Nữ đồng hiếu kỳ hỏi: "Vậy làm sao mới hiển hiện được?"
"Ta dạy cho ngươi, thiên địa này có quy tắc, mà bọn họ đều có đạo thân, đạo thân vừa vỡ, Đại Đạo nhất định hiển hiện! Dĩ nhiên, có người không cần phá đạo thân cũng có thể bức bách đối phương hiện ra Đại Đạo, nhân vật như vậy lĩnh ngộ quy tắc cực sâu, ngươi thì không được đâu, ta cũng khó mà làm được như thế"
Theo lời giảng giải của Thư Linh, Trà Thụ giống như đã nghe hiểu, trên thân Kim Sí Đại Bằng chợt hiển hiện một đạo kim ảnh, trong tích tắc đã bị vô số cành lá đâm xuyên, đạo thân tàn phá. Chỉ phút chốc, hư không đã hiện ra một đại đạo.
Giãy giụa, gào thét!
Trên đại đạo, một đầu Kim Sí Đại Bằng đang gầm thét, đó là đạo của lão. Kim Sí Đại Bằng cũng rất mạnh, hư ảnh của lão bám vào trên đại đạo giống như muốn thôn phệ đầu đại đạo đó, triệt để dung hợp với bản thân!
Nhưng mà lúc này Kim Sí Đại Bằng lại run sợ, tuyệt vọng, rống giận gào thét: "Không, các ngươi là ai?"
Không có khả năng!
Chư thiên vạn giới, lão ta cũng không biết hai nhân vật cường hãn nảy rốt cuộc là ai, đây không phải Tử Linh, đây là ai vậy?