Mà giờ khắc này, Tô Vũ đang hợp khiếu.
Nguyên khiếu của hắn tiếp tục tương hợp.
Hắn đang kéo dài thời gian.
Chờ mình tấn cấp.
Sơn Hải nhị trọng đã xong rồi!
Khiếu thứ hai đã hợp xong.
Tô Vũ nhẹ nhàng vung cánh tay lên, thực lực có tăng lên một ít so với lần trước, thế nhưng mức độ tăng lên không lớn, khi đến Sơn Hải, hợp khiếu xong thì thực lực chắc chắn sẽ gia tăng, một lần phải thêm lực lượng chừng mấy trăm vạn khiếu.
Sơn Hải nhị trọng, thực lực Tô Vũ khó khăn lắm mới tăng từ 66 triệu lên tới 70 triệu khiếu.
Quá ít!
Mà hợp khiếu xong, kỳ thật Thiên Môn khiếu cũng ít gia lực hơn một chút, có cảm giác như chỉ tương đương nhau, điều này đối với Tô Vũ cơ hồ không có ích gì.
Cho nên hắn không coi ra gì cả!
Đương nhiên nếu lời này truyền đi, đại khái sẽ bị người ta bóp chết.
Sơn Hải hợp nhất khiếu, lực lượng tăng lên khoảng hai ba trăm vạn khiếu.
Sơn Hải yếu nhất cũng dùng vạn khiếu để xem như toàn bộ thực lực!
100 ngàn khiếu đã được coi là Sơn Hải cao trọng!
Một trọng tăng lên hai ba vạn khiếu đã là không tệ, vậy mà Tô Vũ lại hơn họ gấp trăm lần!
Nhưng mà đối với Tô Vũ thì quả thực không có biến hóa gì lớn, 66 triệu và 70 triệu có gì khác biệt lớn sao?
Không cói Dù đến Sơn Hải cửu trọng, nhiều lắm cũng chỉ hơn 80 triệu, mà Thiên Môn khiếu lại giảm bớt sự bổ sung, tổng thể thì thực lực của hắn biến hóa không nhiều, điều này đối với Tô Vũ quả thực là chẳng có ý nghĩa gì.
Đánh chết một tên Vĩnh Hằng thất đoạn so với đánh chết một tên Vĩnh Hằng bát đoạn thì là khoảng cách lớn lắm à? 2 Cũng không phải là rất lớn!
Tô Vũ vừa suy tư vừa tiếp tục hợp khiếu.
Hắn biết thân thể của hắn không đủ mạnh, chỉ sợ khó có thể chịu nổi tỉnh huyết của Tiểu Bạch Cấu cho nên hắn phải tiếp tục cường hóa mới được.
Không cần nói nhiều, thực lực bản thân hắn không lên đến một trăm triệu khiếu thì tính là mạnh mẽ sao?
Dĩ nhiên không tính!
Đến Nhật Nguyệt để xem có thể mạnh mẽ hơn một chút được không!
Ngay khi Tô Vũ tiếp tục hợp khiếu, thanh âm lão Quy bỗng truyền tới: "Cẩn thận, ta mơ hồ cảm thụ được một số kẻ rục rịch, chỉ sợ sẽ có Hợp Đạo ra tay!
Tô Vũ không lên tiếng, hắn liếc qua Long Hoàng và Linh Hoàng xa xa.
Lúc này, hắn xếp bằng ở trên không trung cổ thành, dưới thân là khí tức hắc ám xoay tròn, Tô Vũ đe doạ bốn phương, quát lớn: "Ai dám tới ám sát ta, ta sẽ mỡ ra lối đi Tử Linh ngay lập tức, lần này bên phía ta có hơn 10 vị Hợp Đạo, không tin thì thử xem!"
Lại nữa!
Thật đau răng!
Lần trước Tô Vũ nói phía dưới lối đi của hắn có trên trăm Tử Linh quân chủ, tất cả mọi người đều không tin, kết quả vô địch đi vào lại chết sạch, ngay cả Trí vương cũng không thể thoát.
Bây giờ hắn lại giổ trò cũ!
Tin hay không tin đây?
Dĩ nhiên là mọi người không tin, nhưng mả trong lòng cũng hơi rén.
Đệu Đừng có thật sự xuất hiện hơn mười vị Hợp Đạo nhé. Được rồi, đó là chuyện không thể nào, họ không phải là không biết gì về Tử Linh giới vực, nếu nói mấy trăm vô địch thì mọi người còn tin, nếu bảo là Hợp Đạo thì toàn bộ Đông vương giới vực chỉ có mỗi một vị Lam Sơn Hầu là Tử Linh Hầu Nhân tộc!
Đào đâu ra chục vị Hợp Đạo áp trận cho Tô Vũ?
Nơi xa, Long Hoàng cười lạnh một tiếng, một cái đuôi quét bay ma ma Cục lông nhỏ đã biến lớn, thực lực của gã vẫn lấn lướt ma ma Cục lông nhỏ một chút.
"Tô Vũ, sao ngươi không nói thượng cổ Nhân Hoàng đang ở ngay bên dưới cho rồi?"
Tô Vũ cười lớn: "Ngươi châm chọc ta à? Ngươi có biết không, ngươi đã làm mất lòng ta! Đồ con rệp, ta vốn không có nhiều ác ý với Long tộc, ta chán ghét nhất là Tiên tộc, thứ hai là Thiên Uyên tộc.
Long tộc các ngươi vẫn còn xếp phía sau xa lắm!
Không dưng ngươi lại muốn đắc tội ta, hôm nay ta sẽ tự tay giết ngươi, ngươi cứ chờ đó!"
Long Hoàng mặc kệ hắn!
Ngươi tự tay giết ta?
Nực cười!
Mà giờ khắc này, dưới thân Tô Vũ, lối đi Tử Linh như ẩn như hiện, hắn cũng hết sức cảnh giác, một lát sau, trong lòng Tô Vũ khẽ động, bên tai truyền đến thanh âm của Thư Linh: "Chúng ta đến rồi!"
Đến rồi!
Không chỉ lão mà còn có cả Trà Thụ cùng với đạo thần của lão Quy.
Tô Vũ hơi hưng phấn, hắn rất muốn ra trận.
Lão Quy hợp nhất đạo thân, tuyệt đối có khả năng áp chế hai tôn Hoàng kia, khiến chúng không thể nhúng tay vào trận chiến khác. Nếu Thư Linh cùng Trà Thụ có thể giải quyết mối nguy Tử Linh giới vực thì xem ra thực lực của bọn họ đều rất được, chỉ cần họ hợp sức với Thực Thiết Thú Hoàng hoặc là ma ma Cục lông nhỏ, hẳn là đều có hi vọng cấp tốc giải quyết một vị Hợp Đạo.
Từ đó, thế cục sẽ có cơ hội nghịch chuyển.
Chủ yếu phải xem có thể giết bao nhiêu Hợp Đạo cảnh mà thôi!
Ngay khi Tô Vũ nghĩ đến điều này, lão Quy bỗng nhiên gầm thét một tiếng!
Phía dưới, cổ thành trong nháy mắt hóa thành một lớp bình chướng ngăn trước người Tô Vũ.
Đinh!
Tiếng kim loại nhức óc vang lên, trong hư không, một thân ảnh chợt hiển hiện, cười khẽ: "Hồng Mông đạo huynh quả nhiên rất cảnh giác."
Giờ khắc này, Ma Hoàng và Minh Hoàng đột nhiên bùng nổi Họ muốn áp chế lão Quy!
Hai người đều cực kỳ mừng rỡ, thời điểm quyết phân thắng thua đến rồi!
Một tôn Hợp Đạo đến tham chiến!
Hư không cấp tốc ngưng kết, lão Quy phẫn nộ quát lớn: "Ngươi dám!"
"Vì sao lại không dám?"
Trước tòa thành cổ đang làm bình chướng hiển hiện một vị lão nhân mặc trường bào màu vàng kim, lão ta nhìn về phía Tô Vũ, đoạn nói: "Ngươi thử chạy vào Tử Linh giới vực thử xem ta có đi truy sát ngươi hay không."
Tô Vũ lộ ra vẻ mặt giấy giụa, hắn khẽ thở dài: "Nếu ta không làm như vậy thì sao? Nhân tộc chúng ta và tộc của ngươi có cừu oán gì ư?"
"Tất nhiên là có!"
Lão nhân cười khẽ, nhất kích cầm lấy bình chướng của cổ thành, đó là mai rùa của lão Quy hóa thân thành, thế nhưng nó lại ngăn không được vị lão nhân nọ bởi vì lão Quy đang bị hai vị Bán Hoàng liều mạng áp chết Một kích này đánh cho mai rùa không ngừng bạo động, run rẩy, thậm chí có vẻ không thể thừa nhận thêm nữa.
Lão Quy cũng phẫn nộ gào thét, không còn về lạnh nhạt trước đó.
Kim Sí Đại Bằng!
Đúng vậy, đây là một vị Hợp Đạo cảnh của Cổ tộc, Kim Sí Đại Bằng Hoàng!
Lão nhân kia đánh cho mai rùa không ngừng bay ngược, bước từng bước về phía Tô Vũ, cười nói:
"Ta cũng không muốn ra tay, nhưng mà chẳng còn cách nào! Tô Vũ, Nhân tộc sắp hủy diệt rồi, tội gì phải giãy giua nữa, nếu ngươi không phá rối thì cứ chờ đợi kỳ hạn ngàn năm đến, chúng ta cũng chẳng muốn chém giết vào lúc này, cứ để thế cục thượng giới quyết định Nhân tộc nên bị diệt hay không bị diệt, thế không tốt hơn ư?"
"Chúng ta chưa từng tham chiến, chẳng qua là hi vọng chờ xem kết quả, chúng ta cũng muốn nhìn thử xem Nhân tộc còn có bao nhiêu lão giả tồn tại. Những kẻ đó ẩn giấu đi, chưa diệt Nhân tộc các ngươi thì vẫn chưa xuất hiện, nếu họ âm thâm sát lục thì sẽ hết sức đáng sợ..
Kim Sĩ Đại Bằng nói ra chuyện vẫn khiến tất cả mọi người lo lắng bấy lâu.
Nhân tộc chưa bị diệt sạch, một đám người rõ ràng có thể diệt Nhân tộc vì sao trước đó lại chưa từng hợp lại để tiêu diệt Nhân tộc?
Một mặt là lo lắng hiện tại Nhân tộc sẽ liều mạng chiến đấu, giết cho nhất tộc nào đó sụp đổ.
Một mặt khác cũng lo lắng đám lão già của Nhân tộc ở thượng giới chưa chết hết, nếu còn có ba năm vị Hợp Đạo nhận thấy Nhân tộc bị hủy diệt, triệt để ẩn giấu hành tung, trốn trong tiểu giới, chờ khi mọi người tìm không thấy lại bỗng nhiên tập kích một giới nào đó, không có sức áp chế thì rất nhiều đại tộc đều phải xui xẻo.
Hiện tại Nhân tộc vừa là một mồi nhử lại vừa là bia ngắm.
Những cường giả như Kim Sí Đại Bằng Hoàng không hy vọng động thủ vào lúc này!
Nếu thật sự diệt Nhân tộc, mà đám cổ lão của Nhân tộc chưa chết thì người nào sẽ đứng ra giải quyết?
Nhưng mà bây giờ họ không xuất thủ không được!
Tiếp tục đánh xuống, nếu Nhân tộc hủy diệt mấy trăm vô địch ở đây thì không cần đợi kỳ hạn ngàn năm đến, Nhân tộc sẽ tiêu diệt các tộc trước tiên, vậy thì vạn tộc sẽ trở thành trò cười!
Ẩm!
Ngay một khắc này, hư không bị xé nứt, một tôn cổ thú có đầu giống như lạc đà, sừng như hươu, tướng mạo hung tàn chợt hiển hiện, y nhìn về phía Kim Sí Đại Bằng, miệng rộng chảy ra một chút nước miếng: "Không biết Kim Sí Đại Bằng Hợp Đạo cảnh ăn có ngon không nhỉ!"