Cùng lúc đó, ở chiến trường bên cạnh, Thiên Cổ đang đè ép đánh Bánh Nhân Đậu cũng nhìn thoáng qua, ánh mắt lão khẽ biến, hai người nọ đều đã vượt quá dự đoán của lão, bọn họ đều rất mạnh, then chốt ở chỗ không phải mạnh về thân thể, mà là thần văn!
Đại Chu vương mới vừa Hợp Đạo, thế mà dựa vào thần văn lại có thể nghịch chuyển khí vận của Giám Thiên Hầu, từ đó, chỗ dựa lớn nhất của Giám Thiên Hầu lại chẳng có ảnh hưởng gì đến Đại Chu vương!
Thiên Cổ vốn nghĩ Giám Thiên Hầu ngăn lại hai vị này nhất định không có vấn đề gì, hiện tại xem ra Giám Thiên Hầu sẽ lo liệu không nổi!
Đây là chuyện không thể tưởng tượng được!
Đại Chu vương đã trèo lên Hợp Đạo đỉnh cấp trong giây lát!
Lúc này, phụ cận bọn họ cũng bùng nổ đại chiến, hơn mười vị vô địch Nhân tộc xông ra từ trong Thiên Uyên giới vực. Họ không thể không giết ra rồi tụ hợp với cường giả Không Gian Cổ Thú và Thái Cổ Cự Nhân tộc, đánh về phía những tên vô địch khác!
Đoàn chiến lại lần nữa bùng nổi Đại Chu vương cười khẽ: "Muốn đi? Có khả năng ấy sao?"
Có thể không?
Dù bên này có hai vị Hợp Đạo cường hãn thì cũng không thể đi!
Đại Chu vương khẽ cười mà Bánh Nhân Đậu lại gào thét một tiếng, giận không kiềm được: "Thiên Cổ, ngươi chọc giận ta!"
Thiên Cổ một mực đánh y!
Y đánh không lại Thiên Cổi Bánh Nhân Đậu nổi giận, trên đỉnh đầu chợt hiển hiện một đầu đại đạo, đại đạo này thôn phệ hư không, Bánh Nhân Đậu vô cùng phẫn nộ, y vung vấy tay nhỏ, đại đạo hiện ra, thời gian nghịch chuyển!
Thời gian dần qua... Bánh Nhân Đậu càng ngày càng nhỏ, khí tức bắt đầu suy yếu, không biết qua bao lâu sau, dưới con mắt chấn động của Thiên Cổ, bỗng nhiên trước người Bánh Nhân Đậu hiển hiện một cái bóng mời Bên kia, Giám Thiên Hầu thấy thế thì sắc mặt đại biến!
Hư ảnh này thấy không rõ bộ dáng, chỉ có áo bào trắng tung bay vẫn như cũ.
Mà Bánh Nhân Đậu đang vô cùng suy yếu lại rất vui vẻ, y hét lên: "Văn vương hàng lầm, đánh chết Thiên Cổ!"
Roett Hư ảnh tức thì dung nhập vào thân thể Bánh Nhân Đậu, khí tức của y phóng đại vô biên, y cười ha hả nói: "Thiên Cổ, hôm nay ta sẽ ăn ngươi! Ta sẽ mượn lực lượng của Văn vương để cắn chết ngươi!"
ỦUynh!
Hư không đổ sụp, Bánh Nhân Đậu giống như hóa thần thành Văn vương, mặc dù chỉ là mượn dùng lực lượng thượng cổ nhưng cũng cường hãn khôn cùng. Một ngụm cắn xuống, Thiên Cổ lại có phần không thể động đậy nên bị Bánh Nhân Đậu cắn răng rắc một miếng. Thiên Cổ vội vã phá không rời đi, búi tóc của lão đã bị cắn đứt, tóc tai bù xù tung tóe, vẻ mặt đầy rúng động!
Mượn lực lượng thượng cổi Không thể tưởng tượng nổi!
Trong cơ thể Bánh Nhân Đậu giống như có sức mạnh của Văn vương, cắn một cái đã khiến Thiên Cổ rút lui, sau một khắc, đột nhiên Bánh Nhân Đậu lại chuyển hướng há miệng cắn về phía Giám Thiên Hầu, mà Giám Thiên Hầu thì biến sắc, bởi vì ngay một khắc này, trên thân Bánh Nhân Đậu bộc phát ra lực lượng cực kỳ đặc thù, Kim sách trong tay y nháy mắt đã bạo động, kiểm chế một phần thực lực của y.
Nhân cơ hội này, một viên thần văn của Đại Chu vương nên lên đại đạo của y, đại đạo chấn động liên hồi. Giám Thiên Hầu vừa muốn bỏ chạy thì đã bị Bánh Nhân Đậu cắn trúng cánh tay, két một tiếng, trên cánh tay văng tung tóc máu tươi.
Giám Thiên Hầu vỗ ra một chưởng đánh cho Bánh Nhân Đậu rút lui, sau đó y vội vàng độn không bay về chỗ Thiên Cổ.
Hai người đều thấy run sợ!
Mà bốn phía, các vị vô địch và Hợp Đạo khác cũng đều rung động.
Đại Chu vương bất ngờ nhìn chằm chằm Bánh Nhân Đậu!
Đậu xanh!
Ngươi còn có thể mượn lực lượng thượng cổ, sức mạnh của Văn vương mà ngươi cũng mượn dùng được?
Nơi xa, trên cánh tay Giám Thiên Hầu có một dấu răng, máu thịt be bét, y nhìn về phía Bánh Nhân Đậu, âm trầm nói: "Thì ra ngươi không phải thôn phệ chi đạo mà là mượn dùng thời gian nghịch chuyển!"
Bánh Nhân Đậu hừ lạnh: "Vận Linh, ngươi thì biết cái gì! Ngươi cho rằng ngươi theo Văn vương mấy năm liền biết tất cả mọi chuyện à? Nếu bây giờ ngươi giết chết Thiên Cổ cho ta ăn, ta sẽ xin Văn vương tha cho ngươi, bằng không, ta sẽ ăn cả hai ngươi!"
Thiên Cổ lạnh lùng nói: "Bánh Nhân Đậu, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng duy trì bao lâu?"
Nghịch chuyển thời gian, mượn lực lượng thượng cổ, đó không phải là đảo lưu thời gian mà là đảo lưu ý chí, ở thời kỳ thượng cổ, Văn vương nhất định là đã cảm ứng được gì đó nên mới tách một phần lực lượng ra cho Bánh Nhân Đậu mượn dùng. Hoặc là nói, tại một thời khắc trong quá khứ, Văn vương cảm nhận được lời kêu gọi mãnh liệt của Bánh Nhân Đậu ngày hôm nay nên đã lưu giữ một chút lực lượng cho Bánh Nhân Đậu sử dụng!
Đây chính là sự huyền bí của nghịch chuyển thời gian!
Ổ thời khắc nào đó, một vị cường giả nào đó đột nhiên tâm huyết dâng trào sẽ có thể cảm nhận được chút chuyện ở tương lai!
Thu nạp ý chí!
Đối phương chưa hẳn đã biết sẽ xảy ra cụ thể chuyện gì, thế nhưng sẽ căn cứ ý nghĩ của mình mà lưu lại một ít thứ.
Bánh Nhân Đậu nghiến răng: "Đại khái chỉ được một lúc thôi, không sao, chờ bên kia giết xong tự nhiên sẽ tới giúp ta ăn các ngươi!"
Đều là người biết chuyện nên cũng chẳng cần phải lừa gạt làm gì.
Mượn lực đại khái cũng không thể duy trì lâu.
Không sao!
Ta mài chết các ngươi!
Chờ bên kia phân ra thắng bại, các ngươi cũng sẽ xong đời!
Thiên Cổ và Giám Thiên Hầu đều nhíu mày, bên kia, Thần Hoàng cũng cảm thấy nhức đầu, ông ta rất mạnh, thế nhưng đối thủ của ông lại là Không Gian Thú Hoàng. Bây giờ vị này không ngừng xuyên qua không gian, xoay tròn với ông, ông đánh một trăm chiêu thì đối phương mới đánh một chiêu, đánh đến mức ông thấy lòng quá mệt mỏi!
Mà Phượng Hoàng và Thái Cổ Cự Nhân vương cũng là thế lực ngang nhau.
Cứ tiếp tục như thế, bên này dây dưa lâu thì thật sự Sẽ xảy ra chuyện!
Thiên Cổ và Giám Thiên Hầu là hai vị mạnh mẽ nhất nhưng đã bị chặn lại!
Bên này chiến đấu còn chưa phân ra thắng bại, bên phía Tô Vũ cũng chưa xuất hiện biến cố lớn nhưng mà ở khu vực giữa lại xuất hiện biến cốt Một tiếng rống to vang vọng đất trời.
Trước đó Đại Tân vương bị tam đại Vĩnh Hằng cửu đoạn vây giết, lúc này, ông vung ra một thương càn quét thiên địa, ầm một tiếng, ghim chặt một tôn Tiên tộc cửu đoạn ở hư không. Ông cũng bị quyền cước của hai vị cửu đoạn còn lại đánh cho toàn thân huyết nhục văng tung tóe, nhưng ông vẫn gắt gao nắm trường thương, đâm nổ tung tên Tiên tộc cửu đoạn!
"Các ngươi mà cũng xứng cản ta!"
Đại Tân vương đã giết chết một tôn cổ lão, ông hệt như Chiến thần bất bại, khí huyết ngút trời, quát lạnh một tiếng, vung thương đánh tới hai vị cường giả đang sợ hãi đối diện!
"Dù ta không bằng lão Chu thì cũng không phải người mà bọn ngươi có thể cản!"
Kể từ khi đại chiến bùng nổ, ngoại trừ bên chỗ Tô Vũ thì đây là vị vô địch đầu tiên một mình giết chết một tôn Vĩnh Hằng cửu đoạn!
Lại là Đại Tân vương!
Mỗi lần đều là như thế, những người khác còn chưa giết người thì Đại Tân vương sẽ hái đầu người trước nhất!
Bởi vì ông thật sự quá hung hăng mãnh liệt!
Trong lúc đại chiến, ông chẳng bận tâm chuyện thụ thương, không chết là được, thụ thương thì có là gì. Mỗi lần ông ra tay đều rất hung ác, mặc kệ chuyện giết người cũng sẽ tổn hại chính mình, chỉ cần có thể thủ tiêu đối thủ là được!
Ông sẽ không cân nhắc chuyện bản thân bị thương nặng thì có thể sống sót hay không!
Chỉ cần ngay lúc này không chết là được!
Cũng chính vì dũng mãnh như vậy nên ông mới có thể giết chết đối thủ trong tình huống thực lực ngang ngửa nhau!
Lúc này rõ ràng là Nhân tộc đang chiếm cứ ưu thế nhưng ông vẫn liều mạng như cũ, gượng chống đỡ để giết chết đối thủ, giết chết một tôn cường giả đỉnh cấp. Huyết vũ buông xuống như mưa lớn, Tiên tộc lại chết thêm một tôn Vĩnh Hằng cửu đoạn!
Bốn phương đều tĩnh lặng.
Mà Đại Chu vương bỗng nhiên mắng một câu:
"Chết tiệt"