Ở Nhân cảnh.
Tô Vũ nhíu mày nhìn về phía phương xa: "Đa Bảo Hợp Đạo?"
Đại Minh vương suy nghĩ một chút bèn gật đầu:
"Cũng là chuyện dễ hiểu, y đã sắp bước vào Hợp Đạo từ lâu, do triều tịch thứ nhất thụ thương, bằng không thì có lẽ khi đó đã Hợp Đạo rồi. Lần này không biết y nhặt bảo vật gì mà lại có thể tấn cấp!"
Bảo vật ư?
Tô Vũ cũng không rõ ràng.
Có vẻ tên kia đã sớm ẩn núp ở Tinh Thần hải, y có thể nhặt đi thứ gì nhỉ?
Đại chiến đến bây giờ, Hợp Đạo không hề chết ở bên kia, y lại có thể nhặt được gì?
Tô Vũ không biết, trong đầu, Thư Linh lại cảm ứng được chút gì đó, truyền âm nói: "Đây là Thông Bảo Thử, y đã bước vào Hợp Đạo, hình như là cầm Quy Nguyên đao!"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, Quy Nguyên đao ư?
Đại Tân vương làm mất thứ này?
Còn giúp cho Đa Bảo bước vào Hợp Đạo?
Đây chính là Thần binh đó!
Thư Linh biết không ít chuyện, mấu chốt là không phải Quy Nguyên đao vẫn luôn nằm trong tay Đại Tần vương sao?
Đại Tân vương chưa chết đâu nhỉ?
Nếu ông ấy chết thì chắc chắn Tô Vũ phải cảm ứng được.
Hắn đang nghĩ ngợi, giữa hư không xa xôi, thanh âm Đại Chu vương chấn động thiên địa, y gằn giọng đe dọa: "Đa Bảo, ngươi dám chiếm Thần binh của Tần Quảng, vật này không phải thứ ngươi có khả năng cầm! Ngươi đang tự tìm đường chết!"
"Trả lại cho các ngươi! Ta chỉ rút lấy một phần bảo khí thôi! Năm xưa Hà Đồ hại ta không thể tấn cấp Hợp Đạo, hôm nay ta rút ra một sợi bảo khí trong Thần binh của Cung vương để hoàn thiện Đại Đạo của ta, tấn cấp Hợp Đạo. Một lần uống, một miếng ăn, nhân quả đã định trước! Ta không có ý muốn chết"
Dứt lời, một thanh bảo đao bắn mạnh ra từ trong hư không, nó vẫn cường đại như trước, có điều bảo khí trong đó đã bị rút đi chút ít.
Đa Bảo cách Hợp Đạo không xa, Tô Vũ không biết đạo của y là như thế nào, thế nhưng rút ra bảo khí để tấn cấp thì đại khái y đã sớm suýt soát có thể Hợp Đạo, xem ra lần này chỉ là thỏa mãn điều kiện.
Tô Vũ nhìn thoáng qua phương xa, thanh âm của hắn chấn động thiên địa: "Đa Bảo, ngươi liên tiếp đắc tội ta, đắc tội với Nhân tộc. Lần trước ta đã nói giết ngươi! Ngươi tốt nhất tìm một chỗ ẩn nấp cho kỹ, bằng không thì chờ ta rảnh rỗi, ta sẽ lột da chuột của ngươi xem thử lá gan ngươi to cỡ nào!"
Hư không im ắng.
Bây giờ trong chư thiên vạn giới, kẻ không dễ trêu chọc nhất lại tăng thêm một vị, chính là Tô Vũ.
Đa Bảo không trả lời, y cấp tốc tan biến.
Lõ như để Tô Vũ bắt được, hắn mang theo hàng loạt Hợp Đạo đuổi theo giết y thì y biết đến đầu để nói rõ lí lẽ!
"Hừ!"
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, ngược lại còn khiến Đại Chu vương phương xa vô cùng bất đắc dĩ, nhìn đi nhìn đi, ta chẳng hù nổi Đa Bảo, Tô Vũ mới hù một câu thì người ta đã vội chạy rồi!
Thời đại này quả nhiên vẫn là ngoan nhân đáng sợ hơn hẳn.
Tô Vũ đủ hung ác!
Hắn giết một đống vô địch và nhiều vị Hợp Đạo, dù có là Hợp Đạo thì cũng phải kiêng kị Tô Vũ.
Các cường giả đang bàn luận chuyện Đa Bảo mới Hợp Đạo, chư thiên vạn giới bỗng nhiên lại xảy ra chuyện.
Ö Linh giới xa xôi.
Lối vào giới vực nơi đó chấn động, sau một khắc, một bóng mờ độn không tan biến, mà giờ khắc này, vài vị vô địch còn sót lại của Linh giới bỗng nhiên lao ra khỏi giới vực, họ chẳng quản được nguy hiểm gì nữa, có vô địch Linh tộc gầm thét:
"Nhân tộc các ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao? Thế thì đồng quy vu tận đi! Các ngươi còn dám đến, dù tộc ta có phải phát nổ giới vực này thì cũng phải kéo các ngươi chôn cùng!"
"Vạn Thiên Thánh, ngươi dám đoạt chí bảo tộc ta...
Tiếng rống rất nhanh tan biến, có cường giả Linh tộc cấp tốc chạy ra lôi vị vô địch đang gào thét kia về, sau đó lập tức phong bế giới vực.
Linh tộc tổn thất nặng nề, còn lại không đến năm vị vô địch, nếu mà đi ra rồi bị người giết chết thì Linh giới sẽ thật sự hủy diệt!
Mà Tô Vũ thì hơi sững sờ.
Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên!
Hai vị này đi trộm bảo ư?
Hắn còn đang suy nghĩ, sau một khắc lại nghe thấy Phượng giới chấn động, thân ảnh của Phượng Hoàng hiện lên ở trên Phượng giới, bà giận dữ hét: "Nhân tộc, trả lại ba ngàn trứng Phượng Hoàng cho ta, bằng không chúng ta tiếp tục khai chiến!"
Lại có trò gì nữa vậy?
Ai làm?
Tô Vũ còn đang hoảng hốt, chỉ thấy trong Chư Thiên chiến trường có một đầu Phượng Hoàng to lớn xuất hiện, vị Phượng Hoàng này sinh động như thật, y như bản thực!
"Tới đây giết ta đi tiểu bảo bối!"
Tiếng cười khiến người ta rợn tóc gáy của Lam Thiên vang lên: "Tiểu bảo bối, ta là đại tướng trông coi ổ Phượng Hoàng đó, sao ngươi lại nói như vậy nha, ta đang mang theo các tiểu bảo bối khác đi chu du chư thiên vạn giới thôi mà!"
"Tiểu bảo bối, mau tới giết ta!"
"Ta ở chỗ này nè!"
Có một con Phượng Hoàng to lớn giương cánh bay cao, cánh chim màu vàng phát ra vô số kim quang, ở trên lưng là ba ngản trứng Phượng Hoàng chiếu rọi chư thiên, tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
"Phượng Hoàng tiểu bảo bối, tới giết ta, không đến thì ta liền mang theo đám tiểu bảo bối này đi du ngoạn đó nhé!"
"Hì hì, chơi thật là vui!"
Tiếng cười của Lam Thiên vang khắp thiên địa, trong nháy mắt, y hóa thành một con Kim Bằng, trên lưng Kim Bằng còn chứa một đám Kim Sí Đại Bằng nho nhỏ, Lam Thiên hét lên: "Phượng Hoàng tiểu bảo bối thật là nhạy cảm, Kim Sí Đại Bằng tộc còn chưa phát hiện ra đâu này! Hí hí, hơn 100 con non, ta dẫn chúng nó đi du ngoạn, vạn giới vui lắm!"
Chứng kiến cảnh tượng đó, Tô Vũ cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Mà mấy vị Đại Chu vương cách Lam Thiên không xa cũng thấy ê răng không thôi.
Cái tên này...
Số lượng Phượng tộc và Kim Sí Đại Bằng tộc không coi là nhiều, ba ngàn trứng Phượng Hoàng... đừng nói đó là tất cả lứa mới sinh của Phượng tộc nhé?
Chẳng nhẽ người muốn khiến người ta tuyệt tự à?
Mà nơi xa, Phượng Hoàng gầm thét đốt cháy chư thiên, thật sự có hỏa diễm bộc phát ra, nhưng mà bà cũng không dám tùy tiện ra ngoài!
Giữa thiên địa, chỉ thấy một con Phượng Hoàng to lớn không ngừng hoán đổi hình dáng, lúc thì là Kim Sĩ Đại Bằng, lúc lại đổi thành Phượng Hoàng...
Lam Thiên cười sung sướng: "Thiên Thánh đại bảo bối, đi nào, đi ăn đại bàng nướng, ăn trứng Phượng Hoàng luộc. Mùi vị nhất định không tệ đâu, ta dẫn ngươi đi ăn!"
Vạn Thiên Thánh mới vừa bay ra từ Linh giới cũng lười nhiều lời.
Ông cấp tốc tụ hợp cùng Lam Thiên, trong chớp mắt, hai người đã bay về hướng hư không vô tận.
Tiếng cười của Lam Thiên vẫn còn lan xa: "Phượng Hoàng bảo bối, tới hư không vô tận tìm chúng ta đi! Lấy thân ngươi cho ta ăn, ta liền thả đám tiểu bảo bối của ngươi!"
"Lam Thiên!"
Phượng Hoàng rống giận vang vọng đất trời!
Thật phẫn nộ!
Dù cho vô địch chết trận thì cũng không sao, nhưng ba ngàn trứng Phượng Hoảng thì đúng như Đại Chu vương suy nghĩ, cơ hồ đó là hết thảy đời sau của Phượng tộc.
Long Phượng không phải là chủng tộc có số lượng cực kỳ ít ỏi, thế nhưng một đời có thể có ba ngàn trứng đã là tốt lắm rồi, bây giờ số lượng nhiều cũng là nhờ tích lũy mới có.
Lập tức đã bị quét sạch ba ngàn trứng Phượng Hoàng, trong ngàn năm, Phượng tộc sẽ rất khó sinh ra sinh linh mới.
Phượng tộc đều là đẻ trứng trước sau đó ấp trong Thánh địa, hấp thu nguyên khí thiên địa để cường hóa ngay từ trong trứng, về sau thực lực mới có thể tiến bộ nhanh chóng.
Thánh địa là nơi có vô địch trông coil Ngày thường tối thiểu có ba vị vô địch canh giữ, đó là ít nhất!
Vừa rồi đại chiến bùng nổ, hơn phân nửa vô địch Phượng tộc đã rời đi, vô địch trông coi Thánh địa chỉ còn lại một vị.
Kết quả vị này lại bị Lam Thiên lừa ra ngoài tham chiến, Lam Thiên giả mạo đại tướng Phượng tộc tự mình đi trông coi Thánh địa.
Y trông coi thì liệu sẽ có kết quả gì?
Mãi đến khi Phượng Hoàng dẫn người trở về thì mới phát hiện ổ Phượng Hoàng trong Thánh địa hoàn toàn trống rỗng!