Lão Quy, Cổ Hống, Thực Thiết Thú, ma ma Cục lông nhỏ đều đã rời khỏi.
Mà Thư Linh và Trà Thụ cũng tới, Thư Linh hóa thành hình lão nhân, nói khẽ: "Cô phụ Nhân chủ, hai vị Hợp Đạo Tiên tộc chỉ giết được một tên, đáng tiếc đã để Phù vương chạy trốn mất!"
Tô Vũ chắp tay: "Hai vị tiền bối đã giúp ta đại ân rồi! Trảm hai tôn Tử Linh Hầu, giết chết Binh vương và Kim Sí Đại Bằng, không có hai vị thì sẽ không thể đại thắng, khổ cực các vị!"
"Nên làm!"
Thư Linh đáp một câu, rất nhanh lão lại hỏi: "Ta và Trà Thụ tránh đi trước nhé?"
Tránh đi?
Tô Vũ hơi ngẩn ra, không có hứng thú trò chuyện cùng những vị Nhân tộc khác sao?
Suy nghĩ một chút, hắn bèn gật đầu.
Thư Linh hóa thành một quyển sách, Trà Thụ tiến vào đó, hai vị này tan biến ngay tại chỗ, nhưng thật ra là tiến nhập biển ý chí của Tô Vũ.
6 vị Hợp Đạo cảnh đều biến mất.
Thiên Uyên giới vực cách bên này rất xa, Đại Chu vương còn chưa trở về, nháy mắt, toàn bộ hư không chỉ còn lại một đám Nhân tộc.
Số lượng không nhiều, đều là những người thiếu cánh tay hay cụt cái chân.
Trước đó Tô Vũ mang theo một đám đàn ông độc thân ra ngoài, miễn cưỡng vây công vài ba vị vô địch vạn tộc, do vậy nên cũng thụ thương không nhẹ, từ độc thân trực tiếp biến thành tàn phế.
Một trận chiến không biết đã đánh tản phế bao nhiêu vô địch.
Rất nhanh, Đại Hạ vương và Đại Minh vương đều tới, hai người cũng bị thương không nhẹ, khả năng là còn có tam thân ngã xuống, tạm thời Tô Vũ nhìn không ra, chỉ thấy khí tức hai vị này uể oải lợi hại, tam thân chết hay không thì ai cũng không rõ ràng.
Đại Hạ vương vừa bay tới bèn thở dài: "Ta cảm nhận được lại chết vài vị lão hữu nữa rồi!"
Ở Thiên Uyên giới vực không có có nhiều Vĩnh Hằng cao đoạn, chết vài vị cũng là lẽ thường.
Ở bên phía Tô Vũ, các vị trấn thủ đều hết sức mạnh mẽ, mà sau khi Hợp Đạo bị giết lại một mực chiếm cứ ưu thế nên cũng không có ai chết.
Hiển nhiên Tô Vũ cũng biết bên kia đã chết thêm vài vị vô địch.
"Coi như không tệ!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Trước sau chết 8 vị vô địch Nhân tộc, chúng ta chém giết trên trăm vô địch và 5 Hợp Đạo, thậm chí còn có hai vị Tử Linh Hầu, xem như nghịch thiên mà thắng!"
Đại Hạ vương gật gật đầu, không nói gì.
Nói thì nói như thế, có một số việc kỷ thật Tô Vũ không hiểu.
Không phải không hiểu mà là không thể cảm thụ.
Bởi vì người chết đều là bạn già của Đại Hạ vương, là chiến hữu, là đồng đội!
Dù sao Tô Vũ cũng không quen họ.
Trận chiến này đã chết 6 vị chủ nhân khai phủ, mấy năm trước đã chết 4 vị. Hiện tại 36 vị chủ nhân khai phủ chỉ còn lại 26 vị.
Trước khi khai phủ, Nhân tộc đản sinh hơn 50 vị vô địch, hiện tại chỉ còn lại không đến một nửa!
Tô Vũ cũng không muốn nói nhiều.
Đại chiến có người chết là chuyện quá bình thường.
Trước kia hắn cảm thấy tốt nhất là đừng ai chết, sau này hắn mới hiểu được, có một số việc chẳng qua là do ngươi ảo tưởng.
Đại Hạ vương là người từng trải, không cần hắn phải an ủi, ông hơi bi thương thì cứ để ông tự vực dậy tinh thần vậy.
Một đám cường giả đều hội tụ đến lối vào, một lát sau, đám người Tần Trấn quét dọn chiến trường trở về đều lộ ra nụ cười hài lòng, thu hoạch rất lớn!
"Chúng ta nhặt được hơn mấy chục vật gánh chịu!"
Tần Trấn sung sướng: "Phát tài rồi!"
Y chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy!
Tô Vũ khẽ gật đầu, cũng tạm được, vật gánh chịu cũng chỉ xếp thứ hai. Trong mắt hắn, thi thể vô địch mới, nhất là thi thể sót lại của Linh tộc sau khi tự bạo mới là thứ quan trọng, đem đi rèn binh cũng tốt, luyện dược cũng được, đó đều là bảo vật khó cầu.
Tô Vũ cũng không nói gì, hắn nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía Thiên Uyên giới vực.
Có lẽ các vị Đại Chu vương đều đang trên đường trở về.
Không biết có ai ở lại canh giữ Thiên Uyên giới vực hay không.
Thấy Tô Vũ nhìn về phía bên kia, Đại Hạ vương cũng trông mắt nhìn theo, Đại Minh vương hùng hùng hổ hổ nói: "Tên cháu trai Chu gia kia thế mà có thể tấn cấp Hợp Đạo, thật không tưởng tượng nổi!"
Lừa đảo!
Đồ dối trái Vậy mà y có thể tấn cấp Hợp Đạo!
Tuyệt đối là có vấn đê!
Tô Vũ mỉm cười không nói gì, Đại Âm vương mà, không ngạc nhiên lắm.
Không có nắm bắt gì thì sao Đại Chu vương dám dẫn người giết tới Thiên Uyên giới?
Lần này Tô Vũ cảm thấy dù mình không dẫn người trổ về thì Đại Chu vương cũng sẽ có biện pháp giải quyết mối nguy, dĩ nhiên kết quả khó mà lạc quan như bây giờ, bằng không Đại Chu vương đã sớm làm rồi.
Hắn không nói chuyện mà chỉ tiếp tục chữa thương, tiêu hóa những quy tắc chỉ lực.
Thần văn cũng dần dân mạnh mẽ.
Máu của Tiểu Bạch Cẩu thật sự quá mạnh khiến cho thân thể Tô Vũ đến bây giờ đều chưa thể bình phục.
Lần này đại chiến đối với Tô Vũ cũng là thu hoạch to lớn vô cùng.
Đầu tiên là tấn cấp Sơn Hải, tiếp theo là song song bước vào Nhật Nguyệt!
Hôm nay, thực lực cảnh giới của hắn cũng không tính là thấp.
Đối với Thời Gian sách hay quy tắc, Tô Vũ đều hiểu rõ hơn mấy phần. Quy tắc... Nghĩ đến đây, hắn lại chợt nghĩ tới Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên, đại chiến hôm nay mà hai vị kia lại không xuất hiện.
Tô Vũ cũng không biết bọn họ đã đi đâu!
Đại chiến kịch liệt như vậy, ấn theo lý thuyết, dù cho thực lực không đủ thì hai vị này cũng sẽ không tránh chiến mới đúng, kết quả từ đầu tới cuối họ lại đều không hiện thân.
Lam Thiên thì không nói nhưng chiến lực của Vạn Thiên Thánh vẫn rất mạnh, mà lần trước dường như ông còn có chút lĩnh ngộ.
Trừ họ ra, đại chiến kịch liệt như vậy nhưng vẫn còn có một số cường giả không ra mặt.
Đa Bảo và các chủ Tây các cũng không thấy bóng dáng.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, trong Tinh Thần hải xa xôi bỗng nhiên có một tia hảo quang chiếu rọi!
Sau một khắc, một sự tồn tại mạnh mẽ, kim quang lấp lánh, lóe lên một cái rồi biến mất, cấp tốc trốn chạy.
Nơi xa, Thiên Diệt vừa trở về cổ thành bỗng nhiên gào thét: "Cháu trai, mẹ nó, ngươi muốn chết à, dám trộm bảo vật Hợp Đạo!"
Kim quang lấp lánh có tốc độ cực nhanh, bên cạnh đó truyền đến tiếng cười của Đa Bảo: "Ta không trộm, đây là nhặt được! Thiên Diệt huynh, thứ này cũng không phải của ngươi, đó là bảo vật ta nhặt được trên chiến trường, lần này Hợp Đạo cũng là vì tự vệ... Thiên Diệt huynh, ta đi trước nhé, có duyên gặp lại!"