Tiểu Bạch Cẩu liếc mắt nhìn Tô Vũ, rất nhanh lại không nhìn hắn nữa mà là nhìn về phía Cục lông nhỏ đang trộm gặm chân đại bàng, Cục lông nhỏ an tới no căng.
Tiểu Bạch Cẩu thấy Tô Vũ còn đang cảm ngộ thì không làm phiền, mà là mở miệng bắt chuyện với nó: "Bánh Nhân Đậu... Không, Tiểu Bánh Nhân Đậu."
Nó đã từng gặp Bánh Nhân Đậu, không biết nên gọi Cục lông nhỏ như thế nào, lúc này, vừa vặn mượn tên của vị lớn để gọi vị nhỏ.
Cục lông nhỏ mơ mơ màng màng nhìn qua, ánh mắt mê mang không rõ ràng.
Tiểu Bạch Cẩu nói: "Ngươi và Bánh Nhân Đậu rất giống nhau, thật ra đều là đại đạo trời sinh! Người khác cần mở đường, dung đạo, các ngươi thì lại không cần! Các ngươi mới thật sự là con cưng của đất trời!"
"Có thể các ngươi là đại đạo hóa linh, cũng có thể là cường giả tuyệt thế ngã xuống, một sợi linh hồn bám vào đại đạo, vô luận là loại nào thì ngươi sẽ phệ nhất đạo, chẳng lẽ không đúng sao?
Tiểu Bạch Cẩu dường như nhìn thấu tâm tư của nó bèn nói: "Không phải, thôn phệ chẳng qua là biểu hiện bên ngoài để bổ sung quy tắc chỉ lực.
Trên bản chất nhất định sẽ có khác biệt, dù cho chỉ là một chút, thế giới này không có hai đại đạo nào lại hoản toản giống nhau, khả năng là sẽ tương tự nhưng tuyệt đối sẽ không hoàn toàn y hệt"
"Vậy ta là cái gì?"
Cục lông nhỏ nghi hoặc, Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu: "Ta cũng không biết, bởi vì ngươi còn chưa hiện ra đại đạo, ta nhìn không ra! Thế nhưng nếu ngươi muốn hiện ra đại đạo thì ngươi phải tự mình đi cảm ngộ, tự mình tìm xem ngươi là ai:
"Ôn Cục lông nhỏ rơi vào trầm tư, đi theo Tô Vũ lăn lộn khắp nơi, kỳ thật nó cũng không phải vô tri không hiểu gì, thực ra trong lòng nó hiểu rõ nhiều thứ lắm.
Nói như vậy, xem ra nó vẫn còn quá hồ đồ, không biết bản chất của mình là cái gì.
Nó có thể ăn hết thần văn, có một số thần văn kỳ thật không hợp khẩu vị cho lắm. Chỉ khi phát hiện bản chất đại đạo thì nó mới có thể chuyên tâm gia tăng thực lực.
Nó đã bước vào Nhật Nguyệt!
Tốc độ rất nhanh!
Thời gian Cục lông nhỏ được sinh ra không dài, nhưng bởi vì đi theo Tô Vũ, ăn ngon ăn nhiều nên nó đã cưỡng ép tăng lên tới Nhật Nguyệt, thế nhưng đối với đại đạo thì nó lại hệt như Tô Vũ, hoàn toàn không hiểu gì cả!
Dựa theo lời Tiểu Bạch Cẩu nói, bộ tộc nhà nó mới là con cưng của thiên địa.
Bởi vì chúng nó là trời sinh thành đạo!
Nói cách khác, nếu đầu óc Phệ Thần tộc mà hơi thông minh một chút, đại đạo liền sẽ rộng mỡ, không nói những cái khác, một đường đi đến Hợp Đạo sẽ cực kỳ vững vàng, hoặc đúng ra thì không phải là Hợp Đạo mà là Vĩnh Hằng đỉnh phong như lời Tiểu Bạch Cẩu.
Chỉ có bước vào đại đạo, sau đó hoàn thiện đại đạo thì đây mới là việc khó.
Phệ Thần tộc cũng xem như chủng loại tự mình mở đạo.
Giờ khắc này, lần đầu tiên Cục lông nhỏ lâm vào trong suy nghĩ sâu xa về cục-lông-sinh, đại đạo của ta là gì?
Ta chỉ biết ăn, chỉ ngửi thấy thơm, ngoài ra ta còn am hiểu cái gì nữa?
Chẳng lẽ ta theo thực đạo? (đạo ăn uống) Hay là miên đạo? (đạo ngủ) Đối với thực lực của mình, thực ra Cục lông nhỏ không quá để ý, nó có thể coi là người theo "phật hệ *, thế nhưng hiện tại bởi vì quá yếu nên Hương Hương đánh nhau đều không thèm gọi nó, nó vốn cũng chẳng quan tâm, nhưng thỉnh thoảng ngẫm lại thì chỉ sợ "khu vườn" mà mình khổ sở nuôi trồng sẽ có ngày bỏ chạy mất. Điều này khiến Cục lông nhỏ sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Hình như Đại Đại và ma ma của nó cũng coi trọng Hương Hương, vậy sau này liệu bọn họ có cướp đi Hương Hương của nó hay không?
Đây là điều mà nó vẫn phải để tâm.
Cho nên nó cần phải lợi hại hơn!
Giờ khắc này, Cục lông nhỏ nghĩ đến đạo của nó.
Mà Tô Vũ bây giờ cũng đang tập trung vào thần văn thứ 31, suy nghĩ một chút, hắn bèn vận dụng Khoách Thần chùy đã lâu không dùng tới, tiếp tục oanh kích biển ý chí, áp chế ý chí lực, làm vững chắc Thần khiếu, cường hóa thần văn.
Lâu quá rồi không dùng là bởi vì Khoách Thần chùy đã theo không kịp tiết tấu, một chùy đánh không chết được vô địch.
Khi hắn vận dụng Khoách Thần chùy, Tiểu Bạch Cầu liền cảm nhận được, thanh âm vang lên bên tai Tô Vũ: "Ngươi đang gõ đầu sao?"
"Đúng thế"
"Cái chùy của ngươi..
Tiểu Bạch Cẩu nhìn thấy cái gì, suy nghĩ một chút mới nói: "Ta cảm giác nó có khả năng cũng là một loại hình thức ban đầu của đại đạo! Ngươi có thể thử cảm ngộ nhiều hơn! Hoặc là thử hóa thành một viên thần văn!"
Tô Vũ sững sờ, mở mắt nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu: "Hóa thành thần văn?"
Tiểu Bạch Cẩu nói bằng vẻ đương nhiên: "Thần văn chính là một loại hình thức, cái chùy kia cũng là một loại hình thức ban đầu của đại đạo, trên bản chất là nhất trí với thần văn!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Tiền bối, nếu ta đem Khoách Thần chùy hóa thành thần văn, về sau khi 99 thần văn của ta thành hình, có phải là chỉ có thể dung hợp toàn bộ để hóa thành đại đạo của Văn vương, vậy thì những thứ đạo riêng biệt này đều sẽ bị phế đi?"
"Cũng không phải."
Tiểu Bạch Cẩu giải thích: "Nếu ngươi theo đại đạo của chủ nhân thì có nghĩa là ngươi đem quy tắc đại đạo trong thần văn để bổ sung cho đại đạo của chủ nhân, kỳ thật thần văn vẫn còn, quy tắc cũng thế...
Nó muốn giải thích dễ hiểu hơn nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Vẫn là Thư Linh hiểu biết rộng, lão ngừng đọc sách, mở miệng giải thích hộ: "Nhân chủ, ngươi phải hiểu được một điểm, thế gian này ngoại trừ bộ tộc của Tiểu Bánh Nhân Đậu thì bất luận thần văn nào cũng đều không thuần túy!"
"Bao gồm cả thần văn trời sinh mà ngươi lý giải, chẳng qua là nó tương đối thuần túy hơn một chút thôi. Thuần túy mà ta đang muốn nói tới là về chủng loại quy tắc!"
"Ví dụ như thần văn chữ Xuyên' mà Nhân chủ trước đó đã dùng, nó ẩn chứa hàng loạt quy tắc không gian hệ, thế nhưng trong ấy cũng ẩn chứa một số lực lượng quy tắc của riêng cá nhân người sở hữu, mà một phân trong đó lại là lực lượng quy tắc trong đại đạo của chủ nhân"
"Khi ngươi có thân văn hợp nhất, đại đạo của chủ nhân sẽ rút ra hết thảy lực lượng quy tắc thuộc về nó, mà thần văn thực ra vẫn còn lưu giữ được những phần riêng. Ngươi vẫn có thể lĩnh ngộ ra đạo thuộc về những thần văn này.
Tô Vũ giật mình: "Nói cách khác, đại đạo của Văn vương sẽ không rút ra lực lượng thần văn mà là rút ra lực lượng thuộc về đại đạo này... Thế thì ta đã hiểu rõ rồi!"
Thư Linh mỉm cười gật đầu: "Chính là như thế!
Nhân chủ quả là người rất thông minh, có một số việc chỉ cần nói sơ qua liền hiểu thấu"
Tô Vũ cười nói: "Tiền bối quá khen"
Bất quá hắn thực sự đã hiểu, 99 thần văn của hắn dù cuối cùng dung hợp thành đại đạo thì kỳ thật chúng vẫn còn tồn tại, hắn có thể tiếp tục lĩnh ngộ đạo khác từ thần văn khác.
"Trên bản chất Khoách Thần chùy cũng là một đạo. Cho nên, ta có thể hóa nó thành thần văn"
Tiểu Bạch Cẩu gật gật đầu: "Đúng vậy, mà ta cảm thấy đạo này rất không tệ, bởi vì hình như nó còn có thể tác động tới lực lượng quy tắc."
Tác động đến quy tắc chỉ lực!
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, cũng phải, thực tế thì Khoách Thần chùy khá đặc biệt, thứ đồ chơi này có hiệu quả rất tốt, ở cùng cấp thì một chùy có thể nên võ biển ý chí của kẻ khác, trong nháy mắt đánh nổ đối phương!
Biển ý chí... Quy tắc chỉ lực...
Tô Vũ chìm trong suy nghĩ, rơi vào trầm tư, rất lâu sau hắn mới mở miệng nói: "Ta đã có phần hiểu rõ, Khoách Thần chùy... Ta biết vì sao nó có khả năng thuần hóa thần văn và biển ý chí rồi, đây là một loại đại đạo đặc biệt có khả năng nhằm vào quy tắc và các đại đạo."
Hắn thở ra một hơi rồi nói tiếp: "Ta sẽ thử cô đọng Khoách Thần chùy thành thần văn, hẳn là có khả năng trực tiếp chuyển thành thần văn Nhật Nguyệt mới đúng!"
Tiểu Bạch Cẩu nói: "Không chỉ như vậy, kỳ thật nếu ngươi muốn lĩnh ngộ thần văn thì còn có rất nhiều biện pháp!"
Bên kia, Thư Linh cũng chen vảo: "Thực ra nếu Nhân chủ thật sự muốn phác họa hàng loạt thần văn thì sẽ có đường tắt, Nhân chủ, ngài nghĩ sao?"
Tô Vũ hơi nhíu mày, ta nghĩ gì ư?
Thư Linh bèn lên tiếng nhắc nhớ: "Hết thảy bản chất đều là quy tắc! Thần văn cũng vậy mà chiến pháp cũng thế!"
Ẩm!
Đầu Tô Vũ trống rỗng, sau một khắc, hắn há to miệng, bỗng nhiên nện một đấm lên đầu mình, ảo não nói: "Đúng, ta khờ quá! Ta biết rồi, ta hiểu được rồi!"
(*) Phật hệ #3 #:: Chỉ những người theo đuổi lối sống an nhàn, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình đang có. Phật hệ còn chỉ tính cách những người không sân si, bình bình, thế nào cũng được.