1"Vĩnh Yên năm thứ chín, cuối xuân đầu hạ, ta và Chu Võ cùng đến đỉnh Nam Nguyên, Chu Võ sáng tạo Thiên Đao tám mươi mốt thức, ta chỉ cần một chưởng đã diệt sạch y, sau đó liền chế nhạo: Vũ phu, phế vật!"
Tô Vũ cảm thấy hình như mình vừa nghe được bí mật rất lớn!
Chu Võ là ai?
Võ vương ư?
Đậu má, phế vật á?
Văn vương quả nhiên rất ngông cuồng!
Trong nhà cũ của Văn vương, Tô Vũ nghe Thư Linh chậm rãi đọc sách.
Ăn đồ nướng, uống trà ngon.
Vốn hắn còn đang bình tĩnh, lúc này lại nhịn không được bát quái một thoáng: "Chu Võ là ai?"
Là Võ vương sao?
hào.
"Thực lực của Võ vương và Văn vương có khoảng cách rất lớn sao?"
Tô Vũ tò mò hỏi, Tiểu Bạch Cẩu vừa ăn vừa suy nghĩ, giống như đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, nửa ngày sau mới nói: "Dù sao cũng đánh không lại chủ nhân! Nhưng ông ấy rất lợi hại, mạnh hơn những vị Nhân vương hay Bán Hoàng các tộc khác một chút"
Vậy là nói rõ Văn vương càng mạnh!
So với những vị Nhân vương hay Bán Hoàng khác không chỉ một chút.
"Tiền bối, vậy ngài có biết Võ Hoàng không?"
Tô Vũ gọi lão Chu (vị trong Tinh Vũ phủ đệ) là Võ Hoàng, bởi vì hắn sợ sẽ dễ bị lẫn lộn với vị Võ vương Chu Võ kia.
"Võ Hoàng?"
Tiểu Bạch Cẩu như sa vào trong hồi ức, danh xưng này đã quá nhiều năm không có người nhắc tới, nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bạch Cẩu mới há miệng cắn cánh đại bàng rồm rộp, sau đó nói: "Biết, đây là một vị cường giả Nhân tộc trước khi chủ nhân bọn họ xây dựng Hoàng Đình"
Tiểu Bạch Cẩu cân nhắc từ ngữ chốc lát mới nói:
"Khi đó, chủ nhân và mấy vị đại nhân khác cũng mới vừa quật khởi, khi ấy chư thiên rất hỗn loạn, Nhân tộc thuở xa xưa tuy mạnh mẽ nhưng có phải bá chủ mạnh nhất chư thiên hay không thì ta không rõ. Võ Hoàng là cường giả đứng trong ba vị trí đầu của Nhân tộc, về sau Nhân tộc xảy ra vài biến cố, chết rất nhiều cường giả, đều nói là bị Võ Hoàng giết... "
Tiểu Bạch Cẩu hồi ức lại chuyện xưa: "Ta nhớ có một ngày, Võ vương đại nhân tìm đến chủ nhân nói Võ Hoàng giết chóc lung tung, dùng máu cường giả Nhân tộc để làm vững căn cơ vô thượng, ông ấy muốn đi bắt Võ Hoàng"
"Sau đó Võ vương rời đi, hình như chủ nhân nói chưa chắc đó là do Võ Hoàng giết, đại khái là như vậy.
"Về sau Võ Hoàng bị Võ vương đại nhân đánh bại, cũng từ sau lần đó, thực lực của Võ vương đại nhân mới được chư thiên biết được, đến khi phong vương thì đã sắc phong ông ấy làm Võ VƯƠNG. ' Võ Hoàng, cường giả Nhân tộc thời kỳ Thái Cổi Quả nhiên là Nhân tộc.
Sự tồn tại rất mạnh mẽ, tối thiểu theo Tô Vũ biết thì đó là thiên tài giống hắn, vị này có thể mở 720 khiếu, đúc thân bao nhiêu lần thì khó mà nói, không biết có nhiều bằng hắn không nữa.
Loại tồn tại này vẫn không thể địch nổi Võ vương, mà Võ vương cuối cùng lại bị Văn vương dễ dàng áp chế, Văn vương thì lại không bằng Nhân Hoàng!
Tô Vũ khẽ hít sâu một hơi!
Rốt cuộc Nhân Hoàng mạnh tới mức nào?
Văn vương hay Võ vương nhiều ít gì vẫn có chút truyền thuyết, kể cả Thời Gian sư cũng thế, duy chỉ có Nhân Hoàng là rất ít người đề cập tới, không biết vị này lợi hại đến đâu.
"Tiền bối, ngài có thể kể một chút về Nhân Hoàng được không?"
"Nhân Hoàng... ' Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu: "Không quen thuộc lắm, ta từng gặp qua mấy lần thế nhưng cũng không thể tính là nhiều. Đó là tôn giả, chủ nhân sẽ không nhắc đến"
Cũng phải.
Nói thế nào thì Nhân Hoàng cũng là cấp trên của bọn họ, hẳn là cũng sẽ không đề cập tới quá nhiều.
"Vậy về thực lực thì vị này mạnh hơn Văn vương sao?"
"Hẳn là thế nhỉ?"
Tiểu Bạch Cẩu không xác định lắm: "Ta không rõ, chủ nhân rất lợi hại, bất quá chủ nhân chưa từng giao thủ với Nhân Hoàng bệ hạ, thế nên ta cũng chịu thôi:
Được rồi.
Tô Vũ buông xuống tâm tư, ở bên cạnh, tiếng đọc sách của Thư Linh vang lên lần nữa.
Là một chút ghi chép bình bình đạm đạm không khác nhật ký cho lắm, có lúc hứng thú tới thì giảng giải một ít tri thức tu luyện. Vạn Đạo kinh không chỉ chứa toàn là tri thức tu luyện, đây là một bản sách hết sức hỗn tạp.
Có đôi khi, thậm chí sẽ đề cập tới chuyện bát quái, tỉ như lần thứ hai cái tên "Chu Võ" xuất hiện, Văn vương ghét bỏ Võ vương cưới vợ lần thứ ba rồi mà còn muốn mời y tham gia. Y không muốn đi, kết quả ngày Võ vương đại hôn đã tự mình mang theo lão bà thứ ba tới cửa ép buộc, Văn vương không thể làm gì khác hơn là phải tới tham gia tiệc cưới.
Phức tạp!
Thời đại thượng cổ trong ghi chép của Văn vương còn có vẻ rất thú vị.
Nghe một hồi, chờ đến khi Văn vương giảng về đại đạo, Tô Vũ lại lâm vào một loại cảm ngộ.
"Vạn vật đều có đạo, cái gọi là đạo thực ra là một loại quy tắc, một loại ước thúc. Không quy củ thì không thành tiêu chuẩn, trời đất mở ra, vô số lỗ thủng, đại đạo là để bù đắp thiếu hụt... "
Tô Vũ vừa ăn vừa ngẫm nghĩ những lời Thư Linh đọc.
Đại đạo, quy tắc, kỳ thật là để bổ sung thiếu hụt của thiên địa, đây là cảm ngộ của Văn vương.
Tỉ như không gian đạo, thiên địa mở thế giới ra quá lớn, bước đi quá mệt mỏi, quá xa, thế là sinh ra không gian quy tắc, để cho ngươi bước đi nhanh hơn một chút... Được rồi, đây là do Tô Vũ tự mình cảm ngộ.
Kỳ thật chỉ là kẻ đến sau truy cầu thứ to tát hơn mà thôi.
Ta cảm thấy cái thế giới này không có lửa, thế là ta sinh ra quy tắc liên quan tới lửa.
Ta cảm thấy ta muốn tắm, nhưng lại không có nước, thế là xuất hiện thủy đạo.
Những thứ này ở thiên địa sơ khai có lẽ đều không hề tồn tại.
Tô Vũ sinh ra một chút ý nghĩ, yên lặng lắng nghe, chậm rãi cảm ngộ.
Dần dần, một viên thần văn hiển hiện.
Hắn cũng không biết đây có tính là thân văn trời sinh hay không, nhưng mà cũng không sao cả, lúc này thần văn tự nhiên đản sinh là được.
"Đạo!"
Đúng vậy, đây là thần văn hết sức vĩ mô: "Đạo"
trong đại đạo, thần văn thứ 31 của tô Vũ đã sinh ra.
Trong biển ý chí, từng viên thần văn xoay quanh.
Thân văn mới sinh là nhị giai, cũng vượt qua nhất giai giống như những viên thần văn trời sinh khác.
(*) Theo sách Từ Nguyên, về điều ##' (nhạc trượng), giải rằng:
Nhạc trượng là cha vợ. Hoặc có kẻ nói: Hồi nhà Tấn, Nhạc Quảng (##4Ƒ§) là cha vợ của Vệ Giới (ãi fì); Vệ Giới thường kêu cha vợ mình là #&# nghĩa là người cha vợ họ Nhạc, về sau lâu ngày lầm ra thành ## (nhạc trượng). Hoặc có kẻ nói: Núi Thái Sơn (ở về tỉnh Sơn Đông nước Tàu) có một hòn kêu là # À l§ (Trượng nhân phong), mà thói thường, người ta kêu cha vợ bằng #Ä (trượng nhân), lại núi Thái Sơn cũng có tên là Đông nhạc (5E) nữa, bởi vậy mới xoay qua mà kêu cha vợ là SKLH (Thái sơn) hay là ### (Nhạc trượng).