Tiểu Bạch Cẩu nhìn chằm chằm Văn Mộ bia một hồi rồi nói: "Ta nhớ ra rồi, đây cũng là một trong những quy tắc đại đạo mà chủ nhân chưởng khống. Chủ nhân nói đây đều là thứ một mình ngài ấy nắm giữ, hẳn là ngài đã tách đại đạo này ra. Nếu như ngươi đi theo đạo này thì ngươi chính là một người đi một đạo, vậy thì ngươi sẽ thành công, ngươi cũng sẽ rất lợi hại, khẳng định là lợi hại hơn ta!"
Đạo của riêng mình!
Năm đó Văn vương nắm giữ một đại đạo, mà nó lại còn không bị bất luận người nào dung hợp!
Kể từ đó, dù Tô Vũ không tự lập đạo Vĩnh Hằng mà chỉ dựa theo đại đạo có sẵn này thì hắn cũng có thể trở thành cường giả tuyệt thết Con đường tương lai xem như đã hoạch định xong!
Tô Vũ chỉ cần dựa theo quy hoạch của Văn vương, tiếp tục phác họa thần văn là được, phác họa đủ 99 thần văn rồi dung nhập thần văn chiến kỹ, người có thể dùng. Tại sao lại phải lập thành mộ rồi chôn quân áo và di vật?"
Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
Tô Vũ cũng không biết lúc trước học trò của Văn vương nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ là không phát hiện ra?
Hay là họ cảm thấy bản thân không có cách nào đi theo đại đạo của Văn vương?
Vẫn là Thư Linh hiểu nhiều chuyện, lão ở bên cạnh chợt lên tiếng: "Phì Cầu, chủ nhân bảo đại đạo này không phải bất cứ ai cũng có thể đi! Ta đoán học trò của chủ nhân đều đã phát hiện ra vấn đề, thế nhưng bọn họ cũng phát hiện rất khó theo, điểm xuất phát quá cao! Cho nên có lẽ học trò của chủ nhân đã nghiên cứu đại đạo này, sau đó mỡ nó ra hóa thành vô số thần văn chiến kỹ khác biệt. Nếu một ngày nào đó, có người có thể hợp nhất các thần văn chiến kỹ ấy thì mới có thể chân chính đạp lên đại đạo của ngài!"
Tiểu Bạch Cẩu cảm thấy có lý: "Cũng đúng ha!"
Tô Vũ đau răng!
Hắn đã hiểu, xem ra học trò của Văn vương đã phát hiện vấn đề. Thế nhưng họ không cách nào phác họa ra thần văn chiến kỹ với 99 thần văn, mà đó mới chỉ là xuất phát điểm!
Khởi đầu để bước lên đại đạo của Văn vương.
Cho nên họ mới suy nghĩ biện pháp, cuối cùng ẩn giấu đại đạo ấy đi, tự thân chia tách đại đạo ra, cuối cùng tạo thành vô số thần văn chiến kỹ giấu trong Văn Mộ bia!
Nếu như ai đó có thiên phú tuyệt thế, lĩnh ngộ toàn bộ thần văn chiến kỹ này thì tự nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề bên trong.
Nếu có thể phác họa ra thần văn chiến kỹ với 99 thần văn, vậy thì đại đạo kia sẽ mở rộng đối với người đó.
Dụng tâm lương khổi Lúc bấy giờ, Tô Vũ mới hiểu được lựa chọn của những người học trò kia, cũng biết hàm nghĩa thực sự của Văn Mộ bia!
Văn bia này nếu như ngươi cảm ngộ được thì ngươi sẽ là truyền thừa của Văn vương.
Cảm ngộ không được, vậy thì truyền thừa của Văn vương liền chôn vùi vĩnh viễn bên trong bia mộ.
Mộ của Văn vương, mấu chốt nhất chính là thứ ấy.
Văn Mộ bia mới thật sự là mộ của Văn vương!
Tiểu Bạch Cẩu nhìn thoáng qua Thư Linh, mà Thư Linh thì cười nói: "Đây là đại đạo của chủ nhân, cùng chung nhịp thở với chủ nhân... Dĩ nhiên, chủ nhân đã từ bỏ nó, thế nhưng nếu ngươi nguyện ý nghe ta đọc sách của chủ nhân, có lẽ rất nhanh thôi ngươi sẽ có chút cộng minh, sau đó phác họa thần văn, phác họa thần văn chiến kỹ, bước vào đại đạo này! Nhân chủ, ngươi thấy thế nào?"
Tô Vũ cầu còn không được: "Vậy thì làm phiền tiền bối!"
Cục lông nhỏ kinh ngạc chen vào: "Hương Hương, ngươi không mở đạo sao? Đi đạo của người khác thì đều là đồ rác rưỡi."
Tô Vũ cười nhạo: "Ngươi đúng là đồ đần! Hiện tại ta còn yếu, đại đạo là cái gì cũng không hiểu, ngươi lại bảo ta tự mở đạo? Ta đương nhiên là nên theo đại đạo mà Văn vương đã tách ra, sau đó cảm ngộ đại đạo, tăng cường thực lực, cảm ngộ càng sâu thì sẽ có tích lũy cùng nội tình càng tốt, khi ấy mới suy nghĩ tiếp biện pháp mỡ đạo! Nào có ai trời sinh đã biết, ngươi quả nhiên đần vô cùng!"
Cục lông nhỏ uể oải!
Ta ngốc lắm sao?
Tiểu Bạch Cẩu ve vẩy cái đuôi, gật đầu hùa theo:
"Đúng, hết thảy đều sẽ không tự nhiên mà tới, kỳ thật ta cũng theo đạo của kẻ khác, nhưng mà lại không quá thích hợp. Tiểu chủ tử ngày ngày chỉ bảo ta, chủ nhân cũng thường xuyên cho ta đọc sách, ta mới có thể tìm ra đạo của chính mình"
Không có ai trời sinh đã biết hết thảy!
Dù Tô Vũ thông minh thì hắn cũng chưa bao giờ tiếp xúc với quy tắc đại đạo chứ đừng bảo hắn tự sáng tạo đại đạo. Ngươi cho rằng chỉ cần đào một cái hầm cầu hay đào một cái hang là xong rồi à?
Nói đùa chắc!
Nếu Văn vương lưu lại truyền thừa hoàn chỉnh, đĩ nhiên Tô Vũ sẽ muốn học, trước tiên hắn sẽ đi theo con đường đó, thực lực mạnh lên, bản thân có cảm ngộ sâu rồi mới lo đến chuyện tự mình mở đạo!
Mà bây giờ, Thư Linh đang ở đây!
Thư Linh là cái gì?
Là sách do Văn vương viết sách đã hình thành linh thức!
Có lẽ đây không nhất định là thần văn trời sinh, thế nhưng Tô Vũ cảm thấy cũng không khác biệt mấy.
Rất nhanh, Tiểu Bạch Cẩu liền nói: "Vậy thì Thư Linh đọc sách cho hắn đi, đù sao ngươi cũng không ăn thức ăn mặn, chúng ta sẽ vừa ăn vừa nghe nhé! Trà Thụ, ngươi ngâm ít trà, chúng ta vừa ăn, vừa uống, lại vừa nghe sách... Cánh nhiều mỡ lắm, uống chút trà thì có thể giải mặn"
Tô Vũ bật cười, Tiểu Bạch Cẩu đúng là rất biết cách an bài!
Tu luyện như thế này, nói thật là quá thoải mái, khác biệt hoàn toàn với trước kia. Một tôn Hợp Đạo Thư Linh đọc sách cho ngươi, một tôn Hợp Đạo Trà Thụ rót nước pha trà, rồi lại đặm cánh của một vị Hợp Đạo khác.
Nhất thời khiến ta chẳng muốn ra ngoài nữa.
Mà Tô Vũ cũng không hồi vấn đề khác nữa, không vội, trước tiên cứ làm bản thân mạnh lên, lần này hắn đã gia tăng quá nhiều, hắn cần nghe sách mài giữa, lắng đọng chính mình một thoáng.
Tô Vũ đã hao hết nội tình nên hiện tại cần thêm càng nhiều tích lũy để có thể đi tới đỉnh phong.
Rất nhanh, bên tai truyền đến tiếng đọc sách của Thư Linh, giờ khắc này, tâm tình Tô Vũ cực kỳ thư thái, cánh đại bảng cũng đã nướng thơm giòn, Tô Vũ và Tiểu Bạch Cẩu liền chia nhau gặm thịt.
Trong nháy mắt, nguyên khí cùng quy tắc chỉ lực nồng đậm ùa vào thân thể khiến thương thế của Tô Vũ cấp tốc khôi phục.
Cộng thêm Trả Thụ dâng trà ngon tới, Tô Vũ uống một hớp xuống... chỉ cảm thấy không còn gì mãn nguyện hơn.
Nơi đây vui đến quên cả trời đất!
Làm gì có vị Đế vương nảo sung sướng được như thế này!
Bây giờ, Tô Vũ không có bất luận lòng tranh quyền đoạt lợi gì hết, những thứ đó mới thật sự là ngoại vật.
Treo cái tên, cầm cái danh nơi tay là đủ.