Suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện xong, mặt mày Tô Vũ tươi sáng, nở nụ cười xán lạn, một lát sau, hắn cảm ngộ Khoách Thần chùy một hồi, mơ hồ cũng có lĩnh ngộ.
Hắn lại nghe Thư Linh đọc sách và mở ra truyền thừa chỉ hỏa.
Chờ tới khi Tô Vũ ăn cánh đại bàng xong, thanh chùy trong đầu đã biến thành một viên thần văn, chính là chữ "Chùy" !
Khá cường đại!
Thứ đồ chơi này được Tô Vũ một mực uẩn dưỡng nên trực tiếp hóa thành thân văn Nhật Nguyệt!
Mà ăn cánh của Kim Sí Đại Bằng, lực lượng cường đại của thứ này cũng đang thúc giục chữ "Đạo"
mới sinh cấp tốc tấn cấp, không bao lâu sau, chữ "Đạo" cũng chính thức tiến nhập Nhật Nguyệt cảnh.
32 thần văn!
Đều là thần văn Nhật Nguyệt!
Đến tận bây giờ, Tô Vũ còn thiếu 67 thần văn chưa Đệch!
Tô Vũ thầm mắng, không thể nào!
Lại là họ Chu?
Họ Chu có nhiều cường giả như vậy sao?
Võ vương, Võ Hoàng, Đại Chu vương...
Vì sao không có cường giả họ Tô nhà ta nhỉ?
Ta không phục!
Tiểu Bạch Cẩu không nghĩ nhiều như hắn, chỉ tùy ý đáp: "Họ Chu là thế gia vọng tộc từ khi khai thiên lập địa! Truyền thuyết nói rằng Nhân tổ họ Chu, không, vốn dĩ là gọi bằng một chữ Chu, cho nên sau này người họ Chu đa phần đều là hậu duệ của Nhân tổ. Đây cũng chỉ là truyền thuyết thôi, bởi vì chữ Chu đại biểu cho trời đất viên mãn"
Tô Vũ hít sâu một hơi, còn có câu chuyện này?
Khó trách họ Chu lợi hại như thết Không ngờ đó còn là dòng họ của Nhân tổ, là thế gia vọng tộc kể từ khi khai thiên tích địa đến nay?
Về sau, cường giả Nhân tộc chỉ có thể là họ Tô!
Tô Vũ thầm hạ quyết tâm, đúng thế, họ Tô!
Tiếng đọc sách của Thư Linh vẫn còn truyền vang, Tô Vũ vừa lắng nghe vừa ngẫm nghĩ mọi sự, dù lúc này không lĩnh ngộ thần văn, thế nhưng giọng đọc kỳ ảo của Thư Linh vẫn khiến hắn nghe hết sức chăm chú.
Đương nhiên, một lão đầu đọc sách kỳ thật còn thiếu chút mùi vị, nếu hóa thân thành thiếu nữ...
Lam Thiên!
Vô thức nghĩ đến Lam Thiên, Tô Vũ thầm giật mình, được rồi, không nghĩ nữa.
Bây giờ thấy nữ nhân hắn liền nghĩ đến Lam Thiên.
Không rét mà run!
Thật đáng sợ!
Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghỉ hiện tại vô địch độc thân nhiều như vậy có phải là vì đều bị Lam Thiên mang đến cho bóng ma tâm lý hay không?
Đã có một Diệt Tằm vương, ai biết được có một vị vô địch nào khác cũng sa vào cái bẫy của gia hỏa biến thái kia hay không?
Thấy nữ nhân liền sợ!
Cái tên này thật sự là hại người rất nặng, ngay cả Diệt Tằm vương có khi đời này hay kiếp sau, ông sẽ không dám đi tìm đạo lữ nữa.
Vạn Thiên Thánh cô độc cả đời có lẽ cũng bởi vì Lam Thiên.
Hơi một tí là vị kia lại hóa thần thành tuyệt thế mỹ nữ trêu chọc hết lần này tới lần khác. Ngươi lại còn biết lúc trước y là người thế nào, ngươi có thể không sợ được à?
Tô Vũ rùng mình một cái, nữ nhân... thôi được rồi, muốn có thật nhiều cường giả trong thiên hạ mang họ Tô, nhiệm vụ này cứ để cha ta hoàn thành đi.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Tô Vũ uống một ngụm trà Hợp Đạo, nghe tiếng đọc sách êm dịu, đầu hơi mông lung... Dân dần, thế mà ngủ thiếp đi.
Kỳ thật đã rất lâu rồi Tô Vũ không ngủ.
Hắn cũng không cần!
Từ khi bước vào Chư Thiên chiến trường, hắn đã không còn biết ngủ là gì.
Khi mới vừa vào học phủ hắn còn nghỉ ngơi được mấy lần.
Mà những cơn ác mộng ngày xưa hắn cũng không còn mơ thấy nữa.
Ngày hôm nay, hắn nghe tiếng đọc sách, nhấm nháp nước trà, thời gian dần trôi qua, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Đã lâu không còn bị ác mộng dày vò, thế nhưng hôm nay Tô Vũ lại nhập mộng.
Mộng cảnh!
Khi Tô Vũ thấy mộng cảnh hết sức quen thuộc thì hắn liền biết là mình đang nằm mơ, cảm giác này rất cổ quái, thế nhưng hắn không phá võ mộng cảnh. Hắn muốn nhìn xem mình đã lâu không nằm mơ thì hôm nay sẽ mơ thấy cái gì.
Người nào sẽ tới giết ta?
Trước kia luôn luôn có người tới giết ta, hiện tại cũng có thể giết ta được ư?
Nói đùa à?
Ta cường đại lắm!
Kể cả đám gia hỏa trong mộng trước kia, ta chỉ cần một bàn tay là có thể chụp chết một đám!
Trước kia, hắn chỉ là một người bình thường mà còn có thể chạy mấy bước. Tô Vũ phán đoán một thoáng, trong mộng của hắn toàn là yêu thú rác rưởi, cùng lắm cũng chỉ là Nhật Nguyệt...
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi quái vật đến.
Nhưng mà lần này không có.
Thiên địa tối tăm mờ mịt, không có quái thú.
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, không giết ta nữa à?
Là bị ta hù sợ rồi?
Hắn suy đoán mộng cảnh khi xưa của hắn hẳn là do một vải cường giả bị giết trong Thời Gian sách tiết tàn niệm ra ngoài. Thời Gian sách bị hao tổn cho nên mới tạo thành mộng cảnh.
Số dĩ càng về sau các chủng tộc xuất hiện càng yếu, đại khái là bởi vì tàn niệm của cường giả thẩm thấu ra ngoài trước, sau đó thì tàn niệm của kẻ yếu mới có thể lan ra.
Dựa theo suy tính, hiện tại hắn nằm mơ thì dẫu có xuất hiện yêu thú cũng chỉ tầm cảnh giới Lăng Vân hoặc Đằng Không.
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, không gian mộng cảnh bỗng nhiên rung chuyển một thoáng.
Một cái bóng như ẩn như hiện, hư vô mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một nữ nhân.
Có phải hắn đã nhận ảnh hưởng gì cho nên thấy người nảo cũng sẽ giống như nữ nhân?
Chỉ là một hình bóng mà thôi.
Tô Vũ mang theo một chút nghi hoặc, bóng người nọ đưa lưng về phía hắn, như ẩn như hiện, có về rất mệt mỏi, có vẻ rất khó chịu.
"Ngươi... Tới rồi.
Tô Vũ nhíu mày.
"Ngươi... Quá yếu...
"Chiến đấu tiếp!"
"Một mực chiến đấu tiếp đi!"
Dường như bóng người nọ đang kịch liệt thở dốc.
Tô Vũ thầm cả kinh, người nào đây?
"Thời Gian sư ư?"
Tô Vũ thấp giọng hỏi thăm.
Là Thời Gian sư đúng không?
"Ta... Không chịu nổi.
".. đã sắp chết... "
"Chúng ta... Đang chờ ngươi... ' "Ta... Muốn về nhà... "
"Ƒa... Mệt mỏi quá..
"Ta mệt mỏi quá.... Ta nhớ nhà... xin lỗi... Ta...
Thật sự không chịu nổi... "
"Ta muốn trở về... Cưỡi Phì Cầu một lát... Nó lớn chưa..
Thanh âm đứt quãng, bóng người nọ có vẻ đang khóc thút thít, dần dần, cái bóng kia tiêu tán, biến mất vô tung vô ảnh, không gian trong mộng cảnh bỗng có đồ vật gì đó nhỏ giọt rơi xuống.
Tô Vũ theo phản xạ đưa tay ra tiếp được đồ vật kia.
Nắm chặt trong tay!
Trong nháy mắt, cảm giác bi thương mãnh liệt đến cực hạn xông tới, hắn có thể cảm nhận được TÕ ràng.
Đây là có người đang khóc.
Hắn chợt thấy hơi hốt hoảng, nơi này có người đang khóc, người này nói rằng mình rất nhớ nhài!