"Hô"
Tô Vũ đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, trong mắt hắn lấp lánh ánh nước, hắn đang khóc.
Không, hắn là bị mộng cảnh ảnh hưởng, cảm xúc mãnh liệt kia đã quấy nhiễu hắn.
Tô Vũ run sợ vô cùng!
Hắn cực kỳ cường đại, nhưng mà giờ khắc này hắn lại bị mộng cảnh quấy nhiễu tới nỗi tâm thân không yên.
Hắn mở mắt ra, dường như hết thảy đều không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng Tiểu Bạch Cẩu đang nằm bên cũng chợt bừng tỉnh, nó đứng phắt lên nhìn chằm chằm về phía Tô Vũ, ánh mắt tràn đây vẻ dị sắc, dần dẫn trong ánh nhìn có hào quang lấp lánh, mang theo một chút ngoài ý muốn, một chút không xác định và một chút chờ mong, nó tha thiết hỏi: "Ngươi...
Ngươi thấy cái gì? Ngươi vừa mới đi đâu?"
"Đi đâu ư?"
Tô Vũ ngây ngẩn đáp: "Ta đang ở đây mà, ta chỉ Cầu khóc cực kỳ thương tâm làm cho tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng.
"Chủ nhân và tiểu chủ tử đều mất tích rồi...
không thấy họ đâu nữa.... Ta vẫn luôn trông nhà... Bọn họ đi rồi... Bọn họ không trổ lại...
Bọn họ gặp nguy hiểm... "
"ÔôôP"
Giờ khắc này, cảm xúc của Tô Vũ cũng gợn sóng kịch liệt, hắn lại tiếp tục bị quấy nhiễu.
Bên cạnh hắn, Cục lông nhỏ vừa mới say khướt cũng bị lây nhiễm, nước mắt giọt to giọt nhỏ lăn dài.
"Các ngài ở đâu?"
"Chiến đấu ở đâu?"
"Ta muốn đi tìm các ngài... "
Tiểu Bạch Cẩu nức nở, nó nhìn về phía Tô Vũ, sốt ruột hỏi: "Tiểu chủ tử đang ở đâu vậy?"
Tô Vũ cũng chảy nước mắt, hắn không thể ngăn lại, thiên địa này đều đang khóc!
Bên cạnh, Thư Linh và Trà Thụ cũng không ngoại lệ, có lẽ bản thân họ vốn đã rất bi thương, lúc này càng là lệ rơi đây mặt.
Tô Vũ áy náy đáp: "Ta không biết, nàng nói ta quá yếu, ta... hình như ta nhặt được một giọt nước mắt...
Tô Vũ hoài nghi nước mắt trong mộng cảnh vốn dĩ không tồn tại.
Hắn vội mở bàn tay ra xem xét, sau một khắc, sắc mặt hắn chợt biến hóa.
Hắn cam đoan ngay khi hắn vừa mới tỉnh táo thì trong tay hắn không có cái gì, nhưng mà bây giờ trong lòng bàn tay hắn lại hiện ra một thứ.
Đó là một giọt nước mắt óng ánh sáng long lanh!
"Ô hu hu hu hu.. "
Tiểu Bạch Cẩu khóc càng thêm thương tâm, mà cảm xúc của Tô Vũ cũng gợn sóng lợi hại, tình cảm nồng đậm bi thương lại lần nữa lây nhiễm.
Nước mắt trong tay tràn đầy tưởng niệm, bi thương, bất lực...
Cảm xúc của Tiểu Bạch Cầu cũng lây nhiễm tới Tô Vũ, khiến cho hắn khóc không ngừng được.
Ta... đã bao nhiêu năm rồi ta không khóc?
Tô Vũ cũng rất bất đắc di.
Đây là có chuyện gì?
Tiểu Bạch Cấu khóc lóc đau khổ một hồi, thút thít nhìn giọt nước mắt trong tay Tô Vũ rồi nức nở nói: "Là tiểu chủ tử, là Thời Gian sách... Là quyển sách kia mang nước mắt của tiểu chủ tử về...
Nàng nhớ nhà, nàng đang chiến đấu... Nàng gặp nguy hiểm!"
"Người đang ở đâu?"
Tiểu Bạch Cẩu khịt khịt mũi, cố gắng ngửi mùi vị, nhưng nó chỉ có thể truy tung đến trên người Tô Vũ, đó là do Thời Gian sách mang về.
Đây là một tàn ảnh, một giọt nước mắt lưu lại từ 15 năm trước!
Năm ấy, Thời Gian sư muốn về nhà!
Năm ấy, nàng nói nàng mệt mỏi, nàng không kiên trì nổi Tô Vũ run sợ, Thời Gian sư chưa chết sao?
Văn vương vẫn chưa chết sao?
15 năm trước!
Chẳng lẽ 15 năm trước thật sự đã xảy ra chuyện lớn gì?
Có lẽ Thời Gian sư và Văn vương đều chưa chết, họ tao ngộ cường địch, họ đang một mực kiên trì chiến đấu!
Thời Gian sách rốt cuộc là truyền tống về trong thời khắc tử vong hay là vào lúc chưa chết đã được Thời Gian sư chủ động truyền về?
Tất cả những thứ này rốt cuộc là muốn biểu thị điều gì?
Người nào có thể đối phó được với cả Thời Gian sư và Văn vương?
Chư thiên vạn giới này có cường giả như vậy sao?
Từng suy nghĩ dâng lên trong đầu Tô Vũ!
Lần này nếu mình không ngủ, chẳng lẽ mình cũng không thấy được một màn mới rồi?
Sắc mặt Tô Vũ nghiêm túc hẳn lên.
Nước mắt còn đang rơi xuống, rất nhanh, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cấu: "Tiền bối, cái này... "
Hắn giơ tay, trong lòng bàn tay là một giọt nước mắt.
Thời Gian sưt Tiểu Bạch Cẩu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm giọt nước mắt, nhìn một hồi lâu mới khó nhọc nói:
"Ngươi giữ đi! Đây là do tiểu chủ tử lưu lại... Có lẽ, về sau có ích với ngươi, có lẽ có thể tìm được tiểu chủ tử"
Nó thút thít, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi... Lại ngủ thêm một giấc được không?"
Tô Vũ hơi xấu hổ: "Bây giờ ta không ngủ được"
"m Tiểu Bạch Cẩu gật gật đầu, cái đuôi nó khẽ lắc lư một thoáng, bịch một tiếng.
Tô Vũ ngất lịm!
Khi Tô Vũ tỉnh lại, gương mặt Tiểu Bạch Cấu vô cùng trông đợi nhưng lại hơi thất lạc, không thút thít nữa mà là đáng thương nói: "Không được, ý chí của ngươi vẫn còn đây, vừa rồi ngươi không tan biến... Ngươi chỉ ngất đi thôi"
Tô Vũ cười khổ, đúng vậy, ta mới ngất lịm!
Ta lại bị ngươi đánh ngất xỉu!
Ngươi đánh ngất xỉu ta hai lần!
Nếu không phải thấy ngươi đang rất thương tâm thì mối thù này ta tuyệt đối sẽ nhớ kỹ!
Ngươi là người đầu tiên đánh ta ngất xỉu hai lần...
không, là tiểu cẩu!
Tiểu Bạch Cẩu mất mát nhìn về phía Tô Vũ, nó nằm rạp trên mặt đất, ủ rủ tột độ, cái đuôi cũng không ngoe nguẩy nổi nữa, nửa ngày sau mới mở miệng: "Tiểu chủ tử... chưa chết, đúng không?"
Tô Vũ không biết, thế nhưng lúc này hắn không nghĩ nhiều đã gật đầu: "Khẳng định là chưa, bà ấy mạnh như vậy cơ mà! Còn có Văn vương bên cạnh nữa!"
"Ừm ừm!"
Tiểu Bạch Cẩu tự trấn an bản thân, lại trông đợi nói: "Tiểu chủ tử sẽ sớm trở về, đúng không?"
"ỨI"
Tô Vũ gật đầu.
Hiện tại tuyệt đối không thể kích thích tiểu cầu này.
Một con tiểu cầu có thể giữ nhà cho Thời Gian sư hơn mười vạn năm, nếu ngươi phá vỡ hi vọng của nó, Tô Vũ cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Bây giờ bầu trời vẫn tối đen!
Trước đó, vùng trời này đều sáng trong vô ngần.
Tiểu Bạch Cẩu nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên nói: "Ngươi chỉ thấy một lần sao?"
"Đúng vậy!"
"Vì sao trước kia ngươi không ngủ được?"
Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Ta luôn phải chiến đấu, muốn ngủ cũng không có cơ hội, cũng ngủ không được"
"Ồ!" Tiểu Bạch Cẩu nhìn hắn một hồi lại nói: "Tiểu chủ tử khóc à?"
"Đại khái là vậy.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ cảm thấy nói chuyện với Tiểu Bạch Cầu thì phải cần thận từng li từng tí, cảm giác như nó đã có dấu hiệu muốn phát điên.