Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2554 - Chương 2553: Bốn Đại Đạo Truyền Thừa Của Văn Vương.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2553: Bốn Đại Đạo Truyền Thừa Của Văn Vương.
 

Tiểu Bạch Cẩu nằm rạp trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Qua rất lâu, bỗng nhiên nó đứng lên, tiếp đó chạy ào vào trong nhà như một làn khói.

Chốc lát sau, nó lại chạy ra, trong miệng còn ngậm theo một vật gì đó.

"Đây là nghiên mực Thiên Địa của chủ nhân, trước kia khi viết sách chủ nhân đã từng dùng... "

Tiểu Bạch Cẩu đặt nghiên mực trong miệng xuống trước mặt Tô Vũ, khắp khuôn mặt nó là vẻ khát vọng cùng trông đợi: "Cái này là do chủ nhân đánh chết một gia hỏa rất lợi hại, sau đó lột giáp của đối phương để luyện chết"

Tô Vũ nhìn nghiên mực kia, nhíu mày hỏi: "Đây là Thân binh sao?"

"Ta không biết"

Tiểu Bạch Cẩu giải thích: "Ta chỉ biết là chủ nhân có tứ đại bảo bao gồm bút mực giấy nghiên! Đây là nghiên mực Thiên Địa, ta thấy đại đạo truyền Tô Vũ càng thêm quyết tâm: "Tiền bối, ta sẽ nỗ lực hết mình, đúng rồi tiền bối, sao ngài lại không cần?"

Tiểu Cẩu lắc đầu: "Đại đạo thì phải thích hợp mới được! Ta không thích hợp, bằng không, trước kia ta đã không tự mở đạo! Nếu chủ nhân truyền thừa cho ngươi thì nói rõ là ngươi có khả năng!"

"Ta đoán chủ nhân không chỉ truyền thừa cho một mình ngươi, ngươi đạt được bút truyền thừa, Vận Linh nắm giữ giấy truyền thừa, nhưng xem ra y không phải người mà chủ nhân chờ đợi, bằng không y sẽ không tới mức đến giờ vẫn chưa trở thành Chủ Quy Tắc... Hiện tại ta cho ngươi nghiên mực truyền thừa, còn thiếu mỗi mực truyền thừa"

Cho đến lúc này, Tiểu Bạch Cẩu mới nói hết toàn bộ thứ nó biết cho Tô Vũ.

Đúng vậy, trước đó Tiểu Bạch Cấu không nói, đại khái là vì nó cảm thấy Tô Vũ nắm giữ một phần truyền thừa là đủ rồi.

Hiện tại nó lại nói hết cho hắn biết!

Bốn phần!

Không chỉ là một phần!

Không hiểu sao, Tô Vũ chợt nghĩ đến một người, Lưu Hồng!

Mực!

Trong bốn đại truyền thừa, mực truyền thừa vẫn chưa xuất hiện, Lưu Hồng luôn muốn đến Tử Linh giới vực... Cái tên này không phải là đạt được mực truyền thừa rồi chứ?

Hoặc là gã biết mực truyền thừa ở đâu, cho nên ga muốn tới Tử Linh giới tìm kiếm?

"Bốn đại đạo!"

Tô Vũ hít sâu một hơi, rốt cuộc Văn vương nắm trong tay bao nhiêu đại đạo?

Người như y thật sự đã chết rồi sao?

Rốt cuộc y gặp cường địch gì mà mười vạn năm đều không thể trỡ về?

Hắn nhìn chằm chằm nghiên mực Thiên Địa trên đất, vật chí bảo này mà Tiểu Bạch Cấu cứ thế giao cho mình?

Tô Vũ do dự hồi lâu mới cầm nghiên mực kia lên, trong nháy mắt, hắn phảng phất như thấy được một đầu mãnh thú đang gầm thét, há miệng lao về phía hắn!

Tô Vũ thầm giật mình, sau một khắc, nhìn lại thì đó chẳng qua chỉ là một nghiên mực bình thường.

Tiểu Bạch Cẩu ở bên cạnh nói: "Ta cũng không biết làm sao để ngươi kế thừa truyền thừa, chính ngươi tự tìm cách đi, ngươi nhất định phải tìm ra!"

Tiểu Bạch Cẩu lại nói tiếp: "Ngươi cũng xem như người thừa kế nghiên mực này, kỳ thật, ngươi tiến vào được đây rồi thì nên tính là người thừa kế.

Chẳng qua là ta thấy ngươi có bút của chủ nhân nhưng vẫn chưa thể nắm giữ, vì vậy ta nghĩ nên đưa nghiên mực cho người kế tiếp, ai có thể tiến vào đây thì kẻ đó có thể mang đi phần truyền thừa này.

Tô Vũ dỡ khóc dở cười: "Tiền bối, ý ngài là bất cứ ai có thể tiến vào thì đều có thể lấy đi nghiên mực Thiên Địa này ư?"

"Cũng không phải."

Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu: "Chủ nhân không nói, thế nhưng ta cảm thấy có thể cho người ta, ta thấy ngươi không phải người xấu nên mới cho ngươi, không thì ta cũng chẳng đưa cho ngươi đâu!"

Bị phát thẻ người tốt!

Tô Vũ hít sâu một hơi, hôm nay hết thảy mọi chuyện khiến trong lòng của hắn nhấc lên ngàn cơn sóng lớn, có điều hiện tại hắn đang cố tĩnh tâm, những việc này thật sự không thể nghĩ sâu, càng nghĩ thì ngươi sẽ càng hoảng sợ!

Thời Gian sư và Văn vương tao ngộ cường địch, vẫn luôn chiến đấu, thậm chí đã chiến đấu mười vạn năm...

Hắn không dám tưởng tượng!

Mà 15 năm trước, tại một nơi không biết ở đầu, có lẽ họ đã thất bại, có thể Thời Gian sư đã chết nên Thời Gian sách mới tìm đường bay trở về, mang theo một giọt nước mắt của nàng với hi vọng được trổ về nhà.

Hoặc là ở một khắc cuối cùng, nó mang theo một chút hi vọng, hi vọng tìm thấy một người tới cứu bọn họ!

Nhưng mà... Nói đùa à?

Trời ạ!

Thời Gian sư và Văn vương mạnh cõ nào chứ?

Họ nắm giữ không biết bao nhiêu đại đạo, một vị truyền thừa bốn đầu đại đạo, một vị sát lục chư thiên luyện chế ra Thời Gian sách để lập nên chư thiên!

Dưới tình huống như vậy, ngươi lại bảo ta đi cứu viện?

Đừng có đùa!

Bây giờ, cường giả nắm giữ một đầu đại đạo đã đủ để quét ngang chư thiên vạn giới, Thượng giới còn chưa hẳn có Đại Đạo cảnh.

Tô Vũ hít sâu một hơi, sau đó thu nghiên mực Thiên Địa vào trong tay, sau một khắc, nghiên mực Thiên Địa tiến vào trong biển ý chí.

Trong đầu hắn ngày càng có nhiều bảo vật.

Bút mực giấy nghiên... Hắn đã có bút, có nghiên mực và trang giấy là mảnh vỡ Liệp Thiên bảng, ngoại trừ mực ra thì thứ còn lại hắn đều có.

Hắn còn có Thời Gian sách của Thời Gian sư, Thánh Chủ lệnh của Nhân tộc, cộng thêm Văn Minh Chí mà hắn đích thân luyện chế.

Hiện tại đánh chết Tô Vũ, thù hoạch những thứ này thì có khả năng còn vưi hơn cả trở thành Chủ Quy Tắc.

Mà Tô Vũ mới chỉ là Nhật Nguyệt.

Tô Vũ nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu: "Tiền bối có nguyện ý ra ngoài không? Có lẽ... "

Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu: "Không! Ta không thể ra ngoài! Ta phải trông nhà... ta không thể rời khỏi đây, ta đi rồi, vượt quá ba ngày chưa trở về thì nhà liên không còn nữa!"

"Hoa chết thực ra cũng không có vấn đề gì.. "

Tô Vũ vẫn muốn khuyên nhủ, trước đó hắn không nhất định phải thuyết phục Tiểu Bạch Cẩu ra ngoải, nhưng nếu Thời Gian sư đã xảy ra chuyện, biết đâu...

Tiểu Bạch Cẩu lại lắc đầu: "Thật sự không được, ta không thể rời bỏ nơi này, không chỉ là chuyện hoa chết, chủ nhân và tiểu chủ tử đều đã rời đi đã khiến nơi đây nhộn nhạo. Nếu ta đi, ba ngày sau chưa trở về thì ngôi nhà này liền bị cuốn trôi, vọt sâu vào thời không trường hà, sẽ không tìm được nữa...

Dứt lời, nó nhìn về phía Tô Vũ: "Nếu ngươi thật sự có phiền toái, ta có thể ra ngoài giúp. Nhưng trong vòng ba ngày ta nhất định phải trở về!"

Tô Vũ đã hiểu!

Thì ra là thết Không đơn thuần chỉ là bởi vì trông nhà tưới hoa, mà nơi đây vốn nằm trong thời không trường hà nên không thể dọn đi, một khi Tiểu Bạch Cẩu ra ngoài, không ai trấn áp thì nơi này sẽ bị cọ rửa và biến mất.

Vậy thì nhà của Văn vương sẽ chẳng còn nữa!

Lúc này rõ ràng là Tiểu Bạch Cẩu cũng đã nhượng bộ, ở thời khắc mấu chốt, nó có khả năng ra ngoài, thế nhưng nhất định phải về trong vòng ba ngày.

Trước đó, nó tuyệt đối sẽ không rời đi.

Giấc mơ của Tô Vũ đã làm cho Tiểu Bạch Cẩu hơi nóng nảy lo âu.

Tô Vũ gật gật đầu, sau một khắc, Tiểu Bạch Cấu hơi mất bình tĩnh nói: "Vậy... Tô Vũ, ngươi ra ngoài đi!"

"Hả2?"

Bình Luận (0)
Comment