Tô Vũ còn định ở đây vài ngày nghe đọc sách, nào ngờ Tiểu Bạch Cẩu lại đuổi người: "Ngươi ở lại đây nghe sách, uống trà, có lẽ mất một trăm năm liền bước vào cảnh giới Chủ Quy Tắc, nhưng... nhưng màả như thế thì chậm quá. Không phải ngươi nói, ngươi muốn đi tìm công pháp sao? Ngươi đi đi!
Nhớ tìm cả mực truyền thừa của chủ nhân nữa!
Tô Vũ, ngươi mau ra ngoài đi!"
Trước lúc này, Tiểu Bạch Cấu không hề tỏ ra nóng vội, Tô Vũ muốn ở lại bao lâu đều được.
Mà hiện tại, nó lại tỏ ra rất gấp gáp.
Ngươi mau ra ngoài đi!
Không đánh nhau, không tìm bảo thì sao ngươi có thể tăng nhanh thực lực?
Tiểu Bạch Cẩu chợt quay sang hai kẻ còn lại: "Thư Linh và Trà Thụ không chăm chú tu luyện gì cả, lần này ta không cho chúng đi ra, ta muốn giám sát chúng tu luyện! Chờ chúng nó lợi hại hơn, ngươi mà tới tìm thì ta liền để chúng ra ngoài giúp ngươi!"
Nói xong, nó lại quay đầu nhìn về phía đại thụ chưa hiểu rõ.
Thượng cổ hủy diệt như thế nào hẳn là có liên quan tới chiến đấu mà Thời Gian sư nói.
Bọn họ đang chiến đấu!
Là chỉ có hai vị này hay là còn có rất nhiều người khác?
Nhân Hoàng đâu?
Võ vương đâu?
Đều đã chết rồi sao?
Hay là họ vẫn còn sống, thế nhưng cũng đang phải chiến đấu?
Mười vạn năm, đại chiến gì mới có thể kéo dài mười vạn năm? Đến cấp bậc như Tô Vũ, càng mạnh thì chiến đấu càng nhanh, trừ phi hai bên thế lực ngang nhau, chiến đấu không ngừng.
Mười vạn năm... đây chẳng phải là đánh cho thiên băng địa liệt sao?
Nếu là ở Thượng giới thì đại khái đều đánh sụp cả Thượng giới luôn rồi đi?
"Một giọt nước mắt, một nghiên mực Thiên Địa...
Tô Vũ thâm nghĩ đây là thu hoạch ngoài ý của ngày hôm nay.
Tiểu Bạch Cẩu đang sốt ruột nên Tô Vũ cũng không chân chửừ lưu lại lâu, tránh làm nó chướng mắt, hắn đứng lên chào: "Ta ra ngoài trước đây!"
Tiểu Bạch Cẩu không giữ hắn lại, hất hất mặt như muốn mau tiễn người: "Ừ ừ, ngươi ra ngoài đi!"
Tô Vũ bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn hồi: "Ta có một vấn đề, Nhân cảnh có lực áp chế lực không? Có thể mở ra được không?"
Tiểu Bạch Cẩu ngập ngừng: "Lực áp chế chính là để hạn chế thực lực kẻ ngoại lai đúng không?"
"Đúng thế"
"Rất nhiều năm trước thì có, sau này thì không!
Từ sau khi chủ nhân thắng thì không còn nữa! Bởi vì rất nhiều người đều có vật cưỡi, có bằng hữu tới làm khách, nếu mà áp chế người ta thì cũng không tốt! Còn muốn vạn tộc triều thánh, để người ta tới mà lại áp chế người ta thì cũng không hay. Cho nên chủ nhân bọn họ đã giải trừ lực áp chết"
Tiểu Bạch Cẩu nói tiếp: "Lực áp chế thật ra là một quy tắc đại đạo... Cụ thể là cái nào thì ta cũng không biết. Ngay từ đầu hẳn là nó vô chủ, sau này không biết là Nhân Hoàng bệ hạ nắm giữ hay là chủ nhân nắm giữ, ta cũng không hỏi! Tóm lại không phải chủ nhân thì sẽ là Nhân Hoàng bệ hạ giữ, ngươi muốn mở ra thì chỉ sợ phải bước vào cảnh giới Chủ Quy Tắc thì mới có hi vọng!"
Được rồi!
Kỳ thật khi biết thần văn là quy tắc thì Tô Vũ liền đoán được.
Nhân Hoàng hoặc là Văn vương đại khái không ngờ tới Nhân tộc sẽ có ngày hôm nay.
Năm xưa, bởi vì vật cưỡi nhiều, bằng hữu cũng nhiều, vạn tộc lại thường xuyên tới triều thánh, vì để biểu hiện Nhân tộc hào hùng khí thế nên mấy vị này mới loại trừ luôn lực áp chế.
Giờ thì hay rồi, Nhân tộc sắp gặp phiền toái lớn.
"Ta hiểu!"
Tô Vũ bắt lấy Cục lông nhỏ còn đang khóc thút thít, hắn thấy cổ quái hết sức, ngươi khóc đến tận bây giờ làm gì?
Thật là... Tiểu Bạch Cẩu người ta có còn khóc nữa đầu.
Gia hỏa vô dụng!
"Chư vị tiền bối, ta ra ngoài trước đây.
Dứt lời, Tô Vũ định rời đi, mà Cục lông nhỏ thì bất chợt gào lên: "Ta biết rồi, ta nhất định là nắm giữ khốc đạo, ta khóc thật đau lòng nha huhu!" (Khốc 3: khóc lóc) Ơi vậy trời?
Ngươi là khốc đạo?
Tiểu Bạch Cẩu phản bác: "Khẳng định không phải đâu, ngươi gào lên nãy giờ mà cũng đâu có chấn động đại đạo, làm sao lại thế được!"
"Ƒa khóc không dừng lại được nè...."
"Hu hu hu.. ˆ Tiểu Bạch Cẩu bày ra ánh mắt xin lỗi: "Ngươi quá yếu, còn không lợi hại bằng Tô Vũ. Tô Vũ đã tự triệt tiêu cảm xúc lây nhiễm từ ta nhưng ngươi thì vẫn còn chịu ảnh hưởng, khóc thêm hai ba ngày nữa là hết thôi.
Vẫn còn hai ba ngày nữa á?
Giờ khắc này, Cục lông nhỏ thật sự rất muốn khóc, sao lại nói ta như thế?
Ta yếu lắm sao?
Được rồi, rất yếu.
Hóa ra ta không phải là khốc đạo!
Tô Vũ ở bên cạnh lại buồn cười muốn chết, thôi được rồi, hắn không cười, Cục lông nhỏ sắp đau lòng phát ngất kia kìa, nếu mà cười nữa khiến người ta nổi giận thì biết làm sao?
"Cáo từ!"
Tô Vũ cũng không nhiều lời, sảng khoái tỉnh thân giậm chân rời đi.
Lần này tiến vào được ngủ một hồi, cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Còn về Thời Gian sư... cứ tạm quên đi!
Không liên quan gì tới ta, tối thiểu thì hiện tại không có quan hệ!
Cái gì mà đòi đi cứu viện, nói đùa, ta còn chưa đánh lại Hợp Đạo, Đại Đạo cảnh như các ngươi thì càng khỏi phải nói.
Một lát sau, Tô Vũ tan biến trong thác nước.
Mà Tiểu Bạch Cấu nhìn theo bóng hắn một hồi, rất nhanh bèn quay đầu, nhe răng với Thư Linh và Trà Thụ, nổi giận đùng đùng nói: "Đọc sách, nhanh đọc sách! Thư Linh, Trà Thụ, không đọc sách, không lợi hại hơn thì ta sẽ đem các ngươi đút cho Đại Thụ ăn! Các ngươi quá ngu ngốc!"
Thư Linh im lặng, ngươi nói Trà Thụ thì còn được, đừng nói ta, trí tuệ của ta rất cao đó.
Được rồi, Phì Cầu thật sự gấp gáp quá mức nên mới tức giận, đọc sách đi!
Một lát sau, tiếng đọc sách vang vọng đất trời.
Thư Linh bắt đầu chậm rãi niệm, Trà Thụ cũng ngoan ngoãn nghe giảng bài, ngay cả tắm rửa đều không đi, Phì Cầu tức giận rồi!