Tô Vũ không quan tâm những chuyện đó, hắn đạp không rời đi, rất nhanh đã tiến vào Song Thánh phủ.
Lúc bấy giờ, rất nhiều người đang kiến thiết thánh địa mới.
Tô Vũ nhanh chóng tìm được Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia đang suýt sửa đánh nhau, hai vị này đều ở lại đây làm giám sát, ngay cả đại phủ của mình đều mặc kệ!
Tô Vũ vừa đến, Chu Thiên Đạo liền truyền âm báo cáo: "Hạ Tiểu Nhị cắt xén tài nguyên, âm thâm trợ cấp Đại Hạ phủ"
Bên kia, Hạ Hầu gia cũng truyền âm mật báo:
"Chu gia lão nhị muốn tham ô, học đại ca của hắn đi trộm vật gánh chịu!"
Trước đó không phải hai người vẫn cười cười nói nói thân thiết lắm sao?
Tô Vũ cũng thấy mơ hồi Hắn lười nhiều lời, chỉ nói: "Lễ vật trước đó ta dặn hai vị chuẩn bị đâu? Ta phải ra ngoài một chuyến"
Hạ Hầu gia nhìn về phía Chu Thiên Đạo, Chu Thiên Đạo nhìn về phía Hạ Hầu gia, đôi bên liếc nhìn nhau, mỗi người lấy ra một cái nhẫn trữ vật!
Tô Vũ cầm vào tay xem xét... Khá lắm, thật đúng là rất đều!
Đồ vật gì cũng được chia đôi!
Hai vị này... Thôi được rồi, các ngươi tiếp tục âm TđiI.
Tô Vũ đạp không rời đi, Hạ Hầu gia vội vàng kêu lêu: "Vậy...
"Ta còn có việc, nói sau nhé!"
Tô Vũ tan biến ngay tức thì!
Hắn vừa biến mất, Hạ Hầu gia đã hừ lạnh một tiếng: "Chu lão nhị, ngươi vừa mới cáo trạng à?"
"Như nhau!"
Chu Thiên Đạo cười nhạo: "Hạ Tiểu Nhị, ngươi lấy cái gì đòi tranh với ta? Cầm đầu ra tranh sao? Một khi Nhân tộc nhất thống, ta nghĩ ta làm vị trí Văn vương vẫn có thể, ngươi thì cứ làm tay chân cho ta là được rồi! Ta từng giết vô địch, ngươi đã giết được ai nào?"
Không phản bác được!
Hạ Hầu gia bất đắc dĩ, má nó, lão tử chưa từng giết thì làm sao hả?
Không giết được vô địch đó, thì sao?
Không thèm để ý tới ngươi nữa!
Chu Thiên Đạo cười ha hả không ngừng, Hạ Tiểu Nhị muốn đấu với ông thì còn non lắm!
"Đại chất tử của ta giết vô địch coi như hiếu kính ta rồi!" Hạ Hầu gia lại lôi chiêu bài Hạ Long Võ ra khoe khoang: "Thiên phú của ta không được, ta chỉ có thể dựa vào đại chất tử! Đại chất tử của ta lợi hại lắm! Y muốn bước vào Vĩnh Hằng cửu đoạn là chuyện ở trong tầm tay! Đại chất tử của ta bây giờ quản lý quân đội! Đại chất tử của ta.
Chu Thiên Đạo liếc mắt nhìn y, đâm thẳng vào nỗi đau: "Ngươi từng bị đại chất tử đánh rồi!"
"Đại chất tử của ta.. "
"Ngươi từng bị đại chất tử đánh rồi!"
Sắc mặt Hạ Hầu gia tái xanh, Chu Thiên Đạo phá ra cười lớn, đấu cái gì mà đấu, ngươi còn dám nói nhảm nữa thì ta sẽ lặp lại một vạn lần cho ngươi nghel Hạ Hầu gia nghiến răng nghiến lợi, y đã bại hoàn toàn!
Đệt!
Hỗn đản này, không sớm thì muộn ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!
Chư Thiên chiến trường.
Tô Vũ di chuyển ra.
Thời khắc này Chư Thiên chiến trường hơi có vẻ tĩnh lặng, mặc dù ngàn vạn đại quân của Nhân tộc đã giết ra khỏi Nhân cảnh, mấu chốt là đại quân của vạn tộc đều đã rút lui.
Không có đối thủ!
Tán tu du đãng lại càng không có mấy ai.
Hôm qua mới chết một đống người, thế nên bây giờ không có nhiều người dám ra đây, dĩ nhiên cũng có kẻ gan lớn sẽ mò ra. Vô địch chết nhiều lắm, dám mạo hiểm thì mới nhặt được cơ duyên.
Nhiều vị vô địch ngã xuống như vậy, ai biết được có tinh huyết của vị vô địch nào thất lạc hay không.
Hoặc là may mắn nhặt được vật gánh chịu?
Không nữa thì nhặt được Thiên binh cũng là chuyện rất tốt, tệ hơn nữa thì nhặt thịt nát từ mảnh vụn thi thể của vô địch cũng đã là món hời to.
Tuy Tô Vũ chướng mắt những thứ này, thế nhưng đối với Đằng Không hay Lăng Vân mà nói thì đó đều là bảo vật.
Tô Vũ không để ý tới bọn họ, hắn cấp tốc xuyên qua hư không rời đi.
Vừa di chuyển, hắn vừa phóng ý chí lực vào trong Văn Minh Chí, dò xét trí nhớ của Cấm Thiên VƯƠN.
Lần này Tô Vũ đã thu thập được rất nhiều thi thể, thậm chí có cả Hợp Đạo. Thế nhưng hắn không vội đi xem, điều hắn quan tâm bây giờ là ký ức của Cấm Thiên vương.
Tô Vũ cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là hậu duệ của Ngục vương có hiểm khích lớn tới cỡ nào đối với Văn vương?
Lẽ nào là thèm khát Đại Đạo truyền thừa của Văn vương?
Như vậy thì có thể lý giải được.
Thực lực của Ngục vương không yếu, là một trong tứ đại Nhân vương, có lẽ ông ta đã biết cái gì đó, cho nên hậu duệ của ông cũng đoán được ít nhiều về truyền thừa của Văn vương, dẫn tới sinh lòng tham lam, đố ky.
Tô Vũ đắm chìm trong trong ký ức của Cấm Thiên VƯƠng.
Hắn thấy được rất nhiều thứ.
Khi còn bé, thiên phú của Cấm Thiên vương đã rất lợi hại, gã sinh ra ở triều tịch chi biến lần thứ mười, thế nhưng gã không sinh ra tại Nhân cảnh, điều này khiến Tô Vũ hơi bất ngờ, hóa ra Cấm Thiên vương ra đời tại Chư Thiên chiến trường, ngay lúc mà Chư Thiên chiến trường còn phong bế, áng chừng tầm 20 năm trước khi lối đi Nhân cảnh khai mở.
Nơi gã sinh ra là một cái di tích nằm khuất sâu bên trong Tỉnh Thân hải, có điều Tô Vũ không có hứng thú với cái di tích ấy, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với nhị vị phụ mẫu của Cấm Thiên vương.
Thời điểm Chư Thiên chiến trường phong bế, kẻ có thể sinh tồn trong giai đoạn này thật sự không nhiều. Chiến trường đóng lại dẫn tới nguyên khí khô kiệt, thế nên người có thể sống sót đều là cường giả.
Phụ thân của Cấm Thiên vương là cường giả, này không cần phải nói, có điều mẫu thân của gã cũng không yếu!
Trong trí nhớ của Cấm Thiên vương, số lần gã nhìn thấy cha mẹ mình rất ít, phụ thân hắn cũng là tạp huyết, nhưng tình huống của mẫu thân thì ngay cả Cấm Thiên vương cũng không rõ ràng.
Mỗi một lần gặp mặt chỉ nói với nhau vài câu, sau đó vài năm sau cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng bà ấy lần nào.
Cấm Thiên vương cứ thế sống bên trong di tích tâm 20 năm, khi gã qua 20 tuổi cũng là lúc lối đi Nhân cảnh mổ ra, phụ thân liền mang theo gã tiềm nhập Nhân cảnh.
Đây cũng là một trong số cường giả đầu tiên chui vào Nhân cảnh lúc bấy giờ.
Không bao lâu sau, phụ thân gã liền lên đường đi tìm Văn vương mộ.
Đây là sứ mạng của lão!
Tìm kiếm Văn vương mộ, chiếm lấy Văn Mộ bia, đánh giết người của nhất mạch Thủ Văn Hầu.
Lúc ấy Cấm Thiên vương thật sự không biết mọi hành động của phụ thân mình. Gã hệt như các Nhân tộc bình thường khác, thời đại Nhân tộc rung chuyển, gã du đãng khắp nơi trong Nhân cảnh, kết giao với vài bằng hữu, tham dự vô số trận chiến,... Có điều gã luôn giữ một bí mật trong lòng, ấy là gã không phải thuần chủng Nhân tộc.
Gã cũng là tạp huyết!
Tổ tông của gã có uy danh vô cùng hiển hách.
Ngài là Ngục vương, một trong tứ đại Nhân vương của Nhân tộc. Đáng tiếc tổ tông của gã lại cùng Văn vương bất hòa, mà Văn vương mới là một trong những vị lãnh tụ tỉnh thần của Nhân tộc, tổ tông Ngục vương của gã lại không phải.
Cấm Thiên vương chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ cái gì không nên biểu hiện, gã vẫn luôn đi theo một đám bằng hữu chiến đấu, chống lại vạn tộc.
Mãi đến một ngày, phụ thân Cấm Thiên vương quay về tìm gã.
Thái độ rất sốt sắng, lão gấp gáp nói cho gã biết nhất mạch của Thủ Văn Hầu có cường giả rất mạnh, đáng tiếc lão đả thảo kinh xà, giao thủ với đối phương một lần nhưng lại không thể áp chế người nọ.
Đây là chuyện nằm ngoài dự kiến của lão. Trước đó lão cho rằng Nhân cảnh phong tỏa mấy ngàn năm, Vĩnh Hằng của triều đại trước cơ hồ đã ngã xuống toàn bộ, cho nên nhất mạch của Thủ Văn Hầu lẽ ra không còn bất kỳ vị cường giả nào mới phải.
Kết quả, Hạ Thần còn sống.
Lại về sau, phụ thân của gã lần nữa tìm tới, nói cho Cấm Thiên vương biết lão không tránh thoát khỏi sự truy lùng của Hạ Thần, bản thân lão không địch lại đối phương.
Thế nhưng lão nhất định phải đoạt lấy Văn Mộ bia.
Không bao lâu sau, lão lại lên đường. Trước khi đi lão đã tráo đổi huyết dịch của Cấm Thiên vương và Diệt Tằm vương, đồng thời đặn dò Cấm Thiên vương một chuyện, ấy là một khi lão chết trận thì gã tuyệt đối đừng bại lộ thần phận...
Tô Vũ có thể đoán được những việc này, kỳ thật cũng đã nhìn thấy.
Sự tình phía sau liên đơn giản, phụ thân của Cấm Thiên vương không trở lại, Cấm Thiên vương tuy đã bị phụ thân của gã đổi huyết dịch, thế nhưng nhất mạch của bọn gã vẫn có sứ mệnh trong người, đó là diệt sạch truyền thừa của Văn vương.
Không cho phép Văn vương truyền thừa xuất hiện!
Chiếm lấy Văn Mộ bia!
Đây chính là lời dặn dò của Ngục vương năm xưa, không cho nhất mạch của Văn vương xuất hiện tại vạn tộc, không cho phép, cũng không thể!
Đó là tổ huấn!
Trong ký ức của Cấm Thiên vương có một câu được gã khắc ghi rất sâu, đó là tuyệt đối không cho Văn vương bất kỳ cơ hội nào "trở về: