Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2563 - Chương 2562: Thôn Phệ Nhất Đạo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2562: Thôn Phệ Nhất Đạo.
 

"Quy tắc... Đại Đạo.. ˆ Trong lòng Tô Vũ thì thào, hắn đoán lực áp chế giới vực hẳn là một đầu Đại Đạo thuộc về riêng một bản tộc nào đó, thậm chí dứt khoát là do các tộc tự mình dung hợp đầu Đại Đạo thông thường kia.

Trong mỗi một giới vực, lực lượng của đầu Đại Đạo này đều phá lệ rõ ràng và nồng đậm.

Tô Vũ có thể cảm nhận được Thực Thiết Thú Hoàng đang cộng minh với lực lượng Đại Đạo ấy.

Chính vì thế, khi ở trong bản giới, thực lực của các tộc sẽ mạnh hơn nhiều so với lúc ð bên ngoài.

Bởi vì đầu Đại Đạo trong bản tộc thuộc về riêng bọn họ.

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, nguyên nhân Nhân cảnh không có lực áp chế rốt cuộc là vì để vạn tộc thuận tiện tiến tới triều bái, hay là bởi vì cường giả Nhân cảnh năm xưa muốn thể hiện thái độ hải nạp bách xuyên*, hơn nữa còn không muốn một mực đi dung hợp cùng một Đại Đạo?

Bởi vì một khi có một đầu Đại Đạo quy tắc tồn tại ở Nhân cảnh thì sẽ khiến cường giả Nhân tộc đều đi theo cảm ngộ con đường này.

Ngay từ đầu có lẽ sẽ rất mạnh mẽ, nhưng về sau sẽ yếu dân đi.

Tô Vũ đang cảm ngộ đạo của Thực Thiết nhất tộc, tộc này mạnh nhất vẫn là thân thể.

Xem ra bọn họ cũng đi theo con đường Thân thể đạo, có điều Thân thể đạo này không giống với Thân thể đạo thuộc về Nhân tộc.

Tô Vũ im lặng nhắm mắt, từng viên thần văn lần lượt bùng nổ, chấn động.

Xung quanh hắn, đám Thực Thiết Thú khó hiểu nhìn sang Tô Vũ rồi lại nhìn Thực Thiết Thú Hoàng, giống như đang muốn hỏi, vị này đang làm cái gì thế?

Mà Thực Thiết Thú Hoàng cũng đang tự hỏi câu tương tự.

Chẳng lẽ Tô Vũ phát hiện ra cái gì? Nhưng ông đã sinh sống ở đây vô số tuế nguyệt, cũng đâu thấy có vật gì đặc biệt đâu nhỉ.

"Thực Thiết Thú tộc có ba đại thiên phú kỹ, Thực Thiết 72 Đúc không phải là công pháp, mà là thiên phú kỹ! Ngoài ra còn có hai loại khác là thôn phệ hư không và Hám Thiên kích"

"Mỗi một loại thiên phú kỹ tương đương với một loại quy tắc, một đầu Đại Đạo. Có nghĩa là Thực Thiết Thú tộc đang chưởng khống ba đầu Đại Đạo.

"Nhưng theo ta cảm ứng thì phần lớn Thực Thiết Thú đều đi theo Hám Thiên kích nhất đạo, hoặc là Thực Thiết 72 Đúc nhất đạo, rất ít kẻ đi theo con đường thôn phệ hư không."

Tô Vũ cẩn thận nhớ lại, hình như hắn chưa từng thấy bất kỳ đầu Thực Thiết Thú nào dùng loại thiên phú kỹ thôn phệ.

Điều này đại biểu cái gì?

Đại biểu bọn họ hoặc là từ bỏ con đường đó, hoặc là không hề phát hiện, cũng có một lý do khác, ấy là con đường này bị hao tổn, vô pháp chứng đạo.

"Thôn phệ hư không..

Nghe tên đã thấy rất mạnh mẽ, thế nhưng hầu như không có Thực Thiết Thú nào của thời đại này lại dùng đến, đây là vì sao?

Bị người xưa ẩn giấu đi?

Có lẽ đây chính là điều huyền bí của Thực Thiết Thú tộc. Rõ ràng là tồn tại thiên phú kỹ cường đại nhưng lại không thể dùng, hay nói đúng hơn là không thể mở ra.

Tô Vũ mở mắt, đoạn hỏi thẳng vị Thực Thiết Thú Hoàng đang đứng bên cạnh: "Thực Thiết bệ hạ, tộc ngài có am hiểu thôn phệ nhất đạo không?"

Thực Thiết Thú Hoàng ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: "Khi xưa thì có, thế nhưng hiện tại thì không.

Theo ghi chép của tộc ta, thời kỳ thượng cổ trong tộc có rất nhiều tiền bối am hiểu thôn phệ nhất đạo, không có gì là không thể nuốt! Đáng tiếc sau khi thượng cổ suy tàn thì cường giả thông thạo con đường này cũng dân ngã xuống. Bây giờ, có một vài tiểu gia hỏa cũng đi theo thôn phệ nhất đạo, bất quá chỉ là chạm ngưỡng giai đoạn đầu mà thôi. Ăn linh tỉnh vài thứ thì được, nhưng nuốt người thì không làm được!"

Tô Vũ khẽ gật đầu: "Thôn phệ nhất đạo cũng là một trong những phương hướng quan trọng để tộc ngài chứng đạo. Chỉ là không biết đạo này có còn tồn tại hay không?"

Dứt lời, Tô Vũ bỗng đề nghị: "Õ đây có vị tiền bối nảo nguyện ý cho ta mượn hai giọt tinh huyết được không?"

Nghe thế, một đám Thực Thiết Thú xung quanh đều ngơ ngác nhìn hắn.

Hai giọt là rất nhiều!

Tô Vũ lại bổ sung: "Tốt nhất là tỉnh huyết của Vĩnh Hằng cảnh, không cần thiết phải là máu của cùng một vị, hai vị cũng được!"

Lời này vừa nói ra, Thực Thiết Thú Hoảng còn chưa kịp mở miệng thì đã có một tôn Thực Thiết Thú mập mạp lên tiếng: "Ta có thể đưa ngài, nhưng Nhân chủ có trả lại không?"

Tô Vũ cười đáp: "Sẽ không, có điều ta có bảo vật khác để đổi với ngươi, ngươi nguyện ý không?"

"Đồ ăn à?"

Tô Vũ phì cười, lấy ra một cái đuôi rồng to lớn: "Món này thì thế nào?"

Thực Thiết Thú Hoàng hít vào một hơi: "Long Hoàng?"

"Đúng vậy."

Tô Vũ vừa nói xong, trước mặt đã xuất hiện hai giọt tỉnh huyết.

Vị Thực Thiết Thú mập mạp ban nãy nói chuyện trông còn hơi khờ khạo, chậm chạp, giờ phút này hành động lại nhanh nhẹn không tưởng, thoáng cái đã bay vèo tới đối diện Tô Vũ, cẩn thận ôm lấy cái đuôi rồng kia vào người, dè dặt hỏi: "Cho ta thật sao?"

Thực Thiết Thú Hoàng cầm nín.

Tô Vũ bật cười: "Dĩ nhiên. Còn chưa biết tôn hiệu của tiên bối là gì?"

"Ngươi gọi ta là cha của Cửu Nguyệt là được!"

Tôn Thực Thiết Thú béo ục ¡ch đó ngây ngô cười nói: 'Không thì gọi là Bát Nguyệt. Cha ta tên là Thất Nguyệt, đáng tiếc đã sớm chết. Nhất mạch của chúng ta bắt đầu từ Nhất Nguyệt kéo dài đến Cửu Nguyệt Tô Vũ tằng hắng một cái, phải không?

Đúng là cách đặt tên rất tốt, vừa nghe cái là hiểu ngay!

Nguyên lai cái tên của Cửu Nguyệt được đặt tùy tiện như vậy.

Thực Thiết Thú Hoàng vội ho một tiếng, đoạn nói:

"Ta chính là Lục Nguyệt!"

Không ngờ... Lại là tôn tử của ngài?

Cửu Nguyệt là chắt trai của vị này?

Được lắm!

Trong lòng Tô Vũ minh ngộ, rõ ràng nhất mạch của Thực Thiết Thú Hoàng không yếu, một nhà lại có nhiều cường giả như vậy, bản thân Cửu Nguyệt cũng rất mạnh.

Hắn còn đang nghĩ ngợi, Thực Thiết Thú Hoàng đã râu rĩ bổ sung thêm: "Thất Nguyệt chết ở thủy triều chi biến khi trước!"

Ông nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ, chậm rãi nói:

"Thủy triều lần thứ 9, tộc ta đã hết mình tương trợ Bách Chiến vương. Thất Nguyệt phụng lệnh ta đi tới Nhân cảnh tham chiến... Đáng tiếc vừa đi được ba ngày thì đã bị giết!"

(*) Hải nạp bách xuyên #8Z) l|: "Hải nạp bách xuyên" có nguồn gốc từ câu "Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp" trong "Tam quốc danh thân tự tán" của Viên Hoành, nhà Tấn. Lý Chu Hàn chú giải: "Phương thốn chỉ tâm, như hải chi nạp bách xuyên đã, ngôn kỳ bao hàm nghiễm dã", ý chỉ biển cả có thể dung chứa nước của hàng trăm hàng ngàn con sông, có thể dung chứa được trăm ngàn sông nên mới thành ra to lớn.

Trong câu trên, ý muốn nói rằng Nhân tộc đang thể hiện sự khoan dung, độ lượng, ý chí phóng khoáng của một người có tu dưỡng. Đây là tư tưởng được đề cao trong suốt lịch sử hàng ngàn năm qua.

Bình Luận (0)
Comment